Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 989:

Chương 989:Chương 989:
Chuong 989:
Nhưng mà cơ thể Diêm Vương giống như một cái động không đáy, mặc kệ cô truyền vào bao nhiêu nguyên khí, vẫn như cũ không cảm giác được lấp đây.
Bát kể là kiếp trước hay kiếp này, Diêm Vương đều là người dẫn đường và bảo vệ Tô Vân Thiều ở trong giới Huyền môn, cô chưa bao gặp phải tình huống như hiện tại.
Diêm Vương im hơi lặng tiếng giống như đã chết vậy.
Nỗi hoảng sợ tràn ngập giống như một bàn tay gầy gu6c bóp nghẹt trái tim, tâm nhĩ không cung cấp đủ máu khiến hô hấp không thông, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng quỷ di.
Cảnh tượng tương tự dường như đã từng xảy ra trước đây, cho dù ký ức của Tô Vân Thiều không hoàn chỉnh nhưng loại cảm giác thống khổ thiếu chút nữa mất đi người mình yêu này vẫn khắc sâu trong tâm trí.
"Lâu Cảnh!" Tô Vân Thiều cũng không hề ý thức được âm thanh và hai tay của mình đang không ngừng run rẫy.
Cô giơ bàn tay run run dứt khoát cho Diêm Vương một cái tát, câu nói tiếp theo không hiểu sao mà tự nhiên thốt ra được.
"Nếu anh không chịu tỉnh lại, em sẽ mang theo con của anh mà gả cho Đào Yêu!" Nói xong, Tô Van Thieu cũng ngây ngốc.
Đời này Đào Yêu chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, không có khả năng kết hôn, cho nên nói như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm đời trước cô cùng với Đào Yêu có gì đó mập mờ, đúng không?
"Không được! Khụ khụ khụ..."Diêm Vương vốn không có động tĩnh nãy giờ đột nhiên đứng dậy, che miệng không ngừng ho khan, cả người co quắp lại như tôm, mỗi lần phát ra một tiếng ho liền run rẫy một chút.
Tô Vân Thiều không kịp tự chất vấn mình tại sao lại nói ra lời hồ đồ như vậy, vội vàng vỗ lưng Diêm Vương giúp anh thuận khi.
"Không khụ khụ khụ... Diêm Vương còn muốn nói chuyện, nhưng thân thể của anh không cho phép, lời vừa ra khỏi miệng liền ho khan liên tiếp.
Tô Vân Thiều nhìn không nổi: "Được rồi, nói giỡn với anh đói"
Diêm Vương đột nhiên xoay người, bắt lấy tay Tô Vân Thiều đang vỗ trên lưng anh, dùng sức khiến mu bàn tay cùng gân xanh trên cổ nổi ran cả lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy, thật lâu sau mới nghẹn ra bốn chữ: "Em, là của anhl"
Tô Vân Thiều: "..."
Đã bị thương đến như vậy rồi, ho khan không dứt còn không quên tuyên the chủ quyên, cô rất hoài nghi đời trước mình đã làm chuyện gì đó mới khiến Diêm Vương không có cảm giác an toàn như vậy.
"Vâng vâng vâng, là của anh." Tô Vân Thiều thuận theo lời anh để nói tiếp.
Diêm Vương nhận được lời bảo đảm lại nhìn gian phòng mình đang ở, cuối cùng cũng nhớ ra đây không phải là thời đại của trà xanh Đào Yêu, mà là thời đại của hạt đậu đỏ Đào Yêu, không thể nào xảy ra loại tình huống như Tô Vân Thiều nói được.
Thả lỏng người, Diêm Vương nằm lại xuống giường, tay dùng sức kéo Tô Vân Thiều ôm vào trong ngực.
Cơn ho đã thuyên giảm, mặc dù vết thương ở bụng do mũi tên sét trời xuyên thấu vẫn còn, toàn thân đều bởi vậy mà bị thương tổn, nhưng mũi tên sét trời đã cố ý tránh đi đan điền và các huyệt đạo nguy hiểm, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể hồi phục.
"Không được, về sau em cũng không được nói những lời đùa giỡn như vậy.”
"Được." Biết anh để ý nhiều đến vậy, Tô Vân Thiều cũng cảm thấy lời mình nói quả thực rất không thỏa đáng.
Cũng may Đào Yêu không có ở đây, cũng không có ý kia với cô, nếu để Đào Yêu nghe thấy lại thêm phiền phức.
Tâm lo trí loạn, thật sự nói cực kỳ đúng.
Trước đây sét trời luôn có ý uy hiếp một chút nhưng chưa từng thật sự khiến Diêm Vương bị thương một lần nào, lại sợ sẽ bị cô thắt thành nơ bướm, gấp thành hạc giấy, nên Tô Vân Thiều cũng cảm thấy sét trời đối xử đặc biệt với cô, sẽ không tàn nhẫn như Vậy.
Nhưng mà thực tế sét trời đã lập tức cho cô một cái tát thật mạnh
Tô Vân Thiều không dám ôm bát kỳ tâm lý may mắn nào nữa, cũng sẽ không miễn cưỡng Diêm Vương đề cập đến bất cứ chuyện gì anh không muốn nói, an phận cuộn mình trong lòng anh, làm gối ôm hình người của anh,"Sau này việc không thể nói thì không cần nhắc lại nữa". Hôm nay mũi tên sét trời này rõ ràng là một lời cảnh cáo, lần sau thì không biết sẽ có kết quả như thế nào
"Được." Kỳ thật Diêm Vương cũng ôm một chút tâm lý may mắn sét trời có thể ngoan ngoãn nằm ở trong tay cô vợ nhỏ, cho nên anh mới tiết lộ nhiều hơn một chút.
Sau khi bị thương cho đến khi mất đi ý thức vài giây, anh tự nhiên hiểu được sét trời và Thiên Đạo là sự tồn tại mà bây giờ anh không thể chống lại được, cần phải cần thận hơn.
May mắn là câu nói kia vẫn nói được.
Miên man suy nghĩ một hồi thì ý thức trở nên mơ hồ, Diêm Vương cứ như vậy ngủ thiếp đi, Tô Van Thiều từ trong ngực anh chui ra đi vào phòng tắm rửa mặt, khi trở lại cũng không có đánh thức anh dậy.
Tình huống như vậy tất nhiên là không có khả năng đánh thức Diêm Vương để cho anh tự mình mở quỷ môn trở về địa phủ được.
Tô Vân Thiều dùng khăn nóng lau mặt lau tay cho Diêm Vương, cởi lễ phục đã rách nát trên người anh ra, lau qua người rồi nhét vào trong chăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận