Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 729:

Chương 729:Chương 729:
Chương 729:
Ánh mắt của Thiện Nhi lập tức toát ra vẻ tò mò: “Trong nhà của chị ấy có nhiều quỷ lắm ạ?"
Nguyễn Mai: "Ừ, còn có hai chị em khác và một thiếu niên, có điều do trước khi chết cậu ấy còn chưa xem hết mấy bộ tiểu thuyết do một số tác giả đào hố mà không lấp, bởi vậy oán niệm nặng dữ lắm, tuy mang tiếng là quỷ sai của đại nhân nhưng bình thường toàn ở bên ngoài hối thúc các tác giả viết truyện tiếp không à, cho nên có cũng như không.”
Thiện Nhĩ: ”...”
Những người xem phát sóng trực tiếp: "..." Mấy tác giả đào hố lại không lắp, hại đời người ta dữ quá mài
Thiện Nhi: "Thế hai chị gái còn lại có thân thiện không ạ?”
Đã hỏi như thế thì chứng tỏ Thiện Nhi đã có ý muốn tới rồi, Nguyễn Mai tranh thủ nói: "Thân thiện lắm! À phải rồi Thiện Nhi nè, em có thích gấu trúc không?"
"Khu khụ." Tô Vân Thiều vội ho khan hai tiếng, Nguyễn Mai nghe thế thì lập tức kìm lại.
Hiện giờ không phải đang ở trong nhà, trên người của Tô Vân Thiều còn đang gắn camera và microphone, nếu buột miệng nói ra chuyện trong nhà có nuôi một con gau trúc thì...
Thiện Nhi cũng không biết hai người họ đang âm thầm "giao lưu" về chuyện gì, cô bé trả lời: "Là máy cục bông tròn xoe màu trắng đen ấy ạ? Em thích chúng lắm, nhưng chỗ này không có cục bông tròn xoe nào cả."
Nhưng trong nhà có đó em ơil
Có điều bây giờ họ không thể nói ra, thôi cứ coi như đó là bất ngờ dành cho Thiện Nhi sau khi về nhà họ Tô vậy.
Nguyễn Mai cười gian: "Nếu em theo đại nhân về nhà thì sau này chị sẽ thường xuyên dẫn em đến sở thú vuốt ve mấy cục bông tròn xoe đó, em thấy sao nè?"
Tô Vân Thiều: "..."
Những người đang xem phát sóng trực tiếp: "..." Đúng là bọn quốc bảo đó có sức hấp dẫn lớn thật, nhưng chúng nó cũng đâu thể rù quến một con Quỷ Vương về nhà được đúng không? Hơn nữa gấu trúc ở ngay trong sở thú đó thôi, nếu cô bé muốn đi thì có thể tự đi mà, đâu cần nhờ ai dắt làm gì.
Thiện Nhi không trả lời ngay, cô bé chạy tới bên người của Tô Vân Thiều rồi nắm tay cô lắc lư qua lại, trong mắt chất chứa chờ mong: "Chị có muốn em đi theo chị không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt của cô bé như đang nói: Chỉ cần chị nói muốn một phát là em cuốn gói đi theo chị liền!
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Tô Vân Thiều: "..." "Thiện Nhi, mỗi người đều có sự tự do của riêng mình, ngay cả quỷ cũng thế. Chị mong trước khi em chuẩn bị làm một việc gì, em có thể bắt đầu suy nghĩ từ góc độ "mình muốn","mình thích" trước mà không phải cứ rập khuôn theo sự mong đợi của người khác. Hãy nhớ, hiện giờ em đã được tự do rồi."
Đối với nhiều người ở thời hiện đại mà nói thì hai chữ "tự do” này bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng đối với người đã sinh ra từ bốn trăm năm trước như Thiện Nhi thì nó khá là quý giá.
Đặc biệt là người vừa sinh ra đã bị gò bó đủ điều như Thiện Nhi.
Không biết có ai đã từng nói qua, tên là câu thần chú ngắn nhất.
Lúc Thiện Nhi còn chưa sinh ra, cô bé đã bị câu thần chú "mong con bé sẽ hiền lành cả đời" của hai vợ chồng quản lý thôn "trói buộc", cho nên dù đã chết hơn bốn trăm năm thì câu thần chú này vẫn có hiệu lực.
Có lẽ sẽ có người nói là do bản tính của Thiện Nhi vốn đã hiền lành tốt bụng như thế. Tô Vân Thiều rất khinh thường cách nghĩ này, nếu thật là vậy thì Thiện Nhi xấu từ đâu ra?
Dường như Thiện Nhi không hiểu ý của Tô Vân Thiều cho lắm, suốt dọc đường cô bé cứ như ở trên mây, chỉ đi sát bên cạnh Tô Vân Thiều theo bản năng, mãi cho đến khi cả đám đi vào nghĩa trang thì cô bé vẫn chưa có câu trả lời.
Một cô gái trong độ tuổi còn xuân đang mặc chiếc áo cưới đỏ thẫm ngồi trên một gốc cây cổ thụ trong nghĩa trang, cô ấy tầm mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp như hoa, tóc được búi gọn gàng và tỉ mỉ, bên trên còn ghim một cây trâm bạc.
Cô ấy ngang đầu lên như thể đang ngắm trăng, có điều trong đôi mắt lại không có tiêu cự mà chỉ còn lại sự hiu quạnh vắng vẻ.
Nửa người trên của cô ấy đang mặc như một cô dâu sắp sửa lên kiệu hoa, nhưng nửa người dưới - cụ thể là đôi chân - thì lại trần trụi, cứ như là đang dùng hình tượng này để đấu tranh chống lại những gò bó mà người đời áp đặt lên đôi vai của phái nữ vậy.
Tô Vân Thiều và Thiện Nhi đã đi tới bên dưới tàng cây, nhưng Thiện Nhi áo đỏ ngồi trên cây vẫn chưa lấy lại tinh thần, hoặc có thể nói là cô ấy chẳng buồn để ý tới hai người họ.
"Chào cô, Thiện Nhi, tôi tên là Tô Vân Thiều, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”
Thiện Nhi áo đỏ uễ oải cúi đầu nói: "Có gì thì cứ hỏi con bé Thiện Nhi ngốc bên cạnh cô đấy."
"Em không phải là đồ ngốc nhé!” Thiện Nhi la lớn cãi lại.
Thiện Nhi áo đỏ cười chế giễu Thiện Nhi: "Không ngốc mà người ta cho gì cũng lầy?"
Thiện Nhi nghe thế thì vội vã che cái vòng tay làm từ gỗ cây hòe bị sét đánh ởi, ngón tay cô bé nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu, mắt thì lén nhìn sang Tô Vân Thiều, thấy cô đang mỉm cười như đang cổ vũ mình thì cô bé lấy hết can đảm nói: "Chỉ cần chị vào trong này một lần là chị sẽ biết ở trong đó tốt đến mức nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận