Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 534:

Chương 534:Chương 534:
Chuong 534:
Và rồi Phan Tây Tây và Phan Bói Bối nhìn thấy khuôn mặt của Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn, họ cảm thấy hai người này rất quen thuộc, rất thân thiết, nhưng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó nữa, thế là cả hai đều lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Từ lúc Lữ Thư Nam tới nhà họ Tô và gặp được hai cô con gái của mình thì bà ấy đã muốn ôm Phan Tây Tây và Phan Bối Bối vào trong lòng rồi. Nãy giờ lại phải ngồi đợi lâu như thế nên bà ấy đã sớm không thể nhịn được nữa rồi, thấy hai đứa con gái mình bây giờ đã có thể nói chuyện bình thường lại thì bà ấy lập tức nhào tới ôm chặt lấy họ.
"Tây Tây, Bối Bối, mẹ là mẹ của hai con nè. Ba của các con tên là Phan Hồng Viễn, ngày xưa lúc đặt tên cho hai đứa, ông ấy muốn tên của cả nhà đều là tên về các phương hướng, mẹ nói chữ Bắc không hợp để đặt tên cho con gái nên mới đổi thành Bối Bối, hai đứa có nhớ không?”
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối hơi nhớ mang máng nhưng không nhiều lắm, bởi vì hai cô ấy đã bị bắt cóc lúc còn quá nhỏ.
Phan Tây Tây: "Di ơi, cháu chỉ nhớ mình tên là Phan Tây Tây, em gái cháu tên là Phan Bối Bối, chứ bọn cháu cũng không biết vì sao tên mình lại được đặt như thế nữa." Lữ Thư Nam lấy ra một bức ảnh mà bà ấy vẫn luôn cất giữ trong túi xách, đó là ảnh của hai cô bé. Bà ay nhìn Phan Tây Tây và Phan Bối Bối với ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Tây Tây, Bối Bối, đây là ảnh của hai đứa lúc năm tuổi, hai đứa có còn nhớ không?”
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đều lắc đầu.
Mẹ Tô nhắc nhở: "Thư Nam, trên người Tây Tây và Bối Bối có cái bớt hay vết sẹo nào không?"
Lữ Thư Nam không thể kìm nước mắt lại được bữa, bà ấy bật khóc sướt mướt: "“Irên người hai đứa nó không có cái bớt nào cả, lúc nhỏ hai đứa nó đều được bảo vệ rất tốt nên cũng không bị thương gì luôn.” Nếu như sớm biết có một ngày cần phải dựa vào dấu vết trên cơ thể để tìm con thì bà ấy nhất định sẽ không bảo vệ con mình đến mức đấy đâu, huống hồ gì trên người hai đứa hơi có chút sẹo gì là bà ấy đã tìm cách xóa sạch rồi.
Phan Hồng Viễn mệt mỏi che mặt lại, lưng ông ấy còng xuống.
Đã hơn mười năm ke từ khi hai đứa con gái mình bị bắt cóc, họ đã phải tìm kiếm trong vô vọng, cảm xúc gần như đã tuyệt vọng. Chuyện này đã hành hạ cho tinh thần của hai vợ chồng không còn được nguyên vẹn nữa.
Hôm nay, vất vả lắm mới tìm lại được con gái mình, đáng lẽ ra phải là cảnh người nhà quây quân vui vẻ bên nhau mới đúng, thế mà giờ lại phát hiện ra còn có chuyện chưa được giải quyết xong, rồi còn có thêm một đứa giống y hệt hai đứa con gái của mình nữa chứ.
Con gái không nhớ rõ vì sao tên mình lại được đặt như thế, không nhớ rõ ngoại hình lúc trước của mình, ngoại trừ xét nghiệm ADN ra thì không còn cách nào khác để nhận con gái về được.
Mà dù cho mấy ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm, lúc đó họ có thể thuận lợi nhận con gái về được rồi. Nhưng từ hai cô con gái giờ lại biến thành ba cô con gái, bọn họ cũng không biết phải giải thích như thế nào cho mọi người nữa.
Tô Vân Thiều lại bắm đốt ngón tay tính toán thêm một lần, phát hiện ra kết quả đã thay đổi: "Tuệ Tâm đạo hữu, anh tính lại một lần nữa xem."
Tuệ Tâm tính lại theo lời đề nghị của cô, lại ngoài ý muốn phát hiện ra kết quả đã thay đổi, anh ấy lập tức kinh ngạc nói: "Loại cổ này vậy mà lại có thể gây ảnh hưởng tới việc xác định quan hệ huyết thống!"
Ba mẹ Tô: "Hả? Là sao?"
Bốn người nhà họ Phan cũng không lo nhận người thân nữa mà yên lặng ngồi ở bên cạnh nghe chuyện.
Tô Vân Thiều nói: "Sau khi giải cổ xong thì Tây Tây và Bói Bối đã không còn có mối quan hệ huyết thống với con nữa, hay nói đúng hơn là kết quả mà lúc đầu bọn con tính ra được đều là do hai con cổ trong cơ thể của hai con bé tạo ra."
Mọi người: "..."
Dù sao thì đã dẫn người tới nơi an toàn rồi, chuyện còn lại cứ giao cho Tô Vân Thiều xử lý thôi. Tuệ Tâm còn có việc khác phải làm nên anh ấy chào mọi người rồi đi về trước.
Mọi người tiễn Tuệ Tâm ra tới cửa thì không tiễn nữa, chỉ có một mình Tô Vân Thiều là tiễn anh ấy ra tận cổng của biệt thự. Lái xe riêng của nhà họ Tô đã chờ sẵn ở ngoài để chở Tuệ Tâm ra thẳng sân bay.
Đường ra tới cổng biệt thự không xa lắm, bởi vì hai người đều có mây câu muốn nói riêng với nhau cho nên cả hai đều vô cùng ăn ý mà di rất chậm.
Tuệ Tâm nhắc nhở Tô Vân Thieu: "Trên đời này không có chuyện quan hệ huyết thống có thể bị thay đổi một cách vô duyên vô cớ như vậy, Tô đạo hữu, cô hãy cần thận."
Cho dù cổ trùng có thần kỳ tới mức nào thì nó cũng không có khả năng tự động chọn một người trong hàng tỉ người trên trái đất này rồi nhận người đó làm ba mẹ của mình được. Vì vậy rất có thể là do người nuôi cổ có được máu hoặc đồ vật gì đó của Tô Vân Thiều, nên mới khiến cho cổ trùng có mối quan hệ huyết thống với cô. Tất nhiên là Tô Van Thiều hiểu rõ điều này: "Cảm ơn đạo hữu đã nhắc nhở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận