Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1159:

Chương 1159:Chương 1159:
Chuong 1159:
Đào Yêu xem ma lửa giận phun trào: "Cái loại chủ nhân gì thế này, yêu quái nhà mình đã bị thương như vậy, còn không mau mau thu hồi nó để trị thương đi?"
Bách Hiểu Thử vẫn đang nằm trong túi của Tô Vân Thiều quan sát tình hình chiến đấu, nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng tất cả con người trên thế gian này đều giống như Tô Vân Thiều? Rất nhiều người đều coi yêu quái là công cụ, chỉ cần không chết là được."
Trực giác của Vân Tiêu cảnh báo có gì đó không ổn, "Tại sao tôi cảm thấy Abe Shota đang cố ý làm như vậy?” Cách nói của Vân Đình thì trực tiếp hơn: "Không phải trước đó con rái cả biển kia đã nói rồi hay sao? Nếu phá hủy khế ước chính thức sẽ ảnh hưởng đến Abe Shota, nếu đối tác khế ước chết trong trận chiến, vậy không phải là cậu ta có thể ký khế ước với yêu quái khác rồi sao?"
Họ đều tự nguyện đi theo bên cạnh Tô Vân Thiều, trước nay không hè ký kết bất cứ khế ước gì cả, cho nên không yêu quái nào biết về sự trói buộc giữa con người và yêu quái khi ký kết khế ước, hay có hạn mức cao nhất hay không.
Nếu có hạn mức cao nhát, ý đồ của Abe Shota đã vô cùng rõ ràng. Tô Van Thiều coi các yêu quái như mấy đứa trẻ, như những người chiến hữu và bạn bè thật, nên cô thực sự không thể nhìn được cách Abe Shota đối đãi với chú mèo con có thể chính là Hữu Hữu, nhưng là người ngoài, cô không tiện can thiệp vào việc ký khế ước giữa yêu quái và con người.
Khi thời gian chiến đấu kéo dài, mọi cử động sau khi bị thương đều sẽ ảnh hưởng đến vết thương, mèo đen mất nhiều máu dần dần không thể hành động theo ý mình được.
Vừa không chú ý một chút, một tiếng "Xoẹt xoẹt ——" lại vang lên, một con lục cương tấn công tạo ra một vết thương kéo dài từ mông đến đuôi của mèo đen, rồi nó lại bị một con cương thi khác đá bay ra ngoài, lại tình cờ đá ngay vào chỗ mềm nhất trên bụng nó.
Lần này, mèo đen đã ngã trên mặt đất, cả người run ray, không có thể bò dậy được nữa.
Thấy vậy, Abe Shota vẫn không thu mèo đen lại, chỉ cúi đầu nhìn nó một cái, rồi lấy một lá bùa mới ra, triệu hồi một con rắn đen to lớn, còn lớn hơn cả hình dạng ban đầu của Vân Đình.
Rắn lớn có thể phun ra khói độc, đám cương thi ngửi phải khói độc, hành động trở nên chậm chạp hơn, thân rắn to cứng lập tức cuống chặt lấy cương thị, những tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người ta nghe mà ê răng vang lên, đến khi thân rắn thả lỏng thì đám cương thi đã không động đậy nỗi.
Sau đó, rắn lớn vẫy đuôi, ném đám cương thi không thể động đậy sang một bên, rồi lại cuốn chặt những con cương thi khác, lặp lại cách thức xử lý tương tự.
Hồ ly đỏ ba đuôi vừa đánh vừa lui, lùi đến bên cạnh mèo đen, ngậm mèo đen lên, rồi chạy về chỗ Abe Shota thì thả xuống, sau đó tiếp tục công việc canh gác.
Dưới thân mèo đen có một vũng máu lớn, hiển nhiên là nó không thể chiến đấu được nữa, nhưng Abe Shota không có thu hồi, cũng không có chữa trị giúp nó, chỉ duỗi tay ra sờ sờ lên người mèo đen hai cái, thở dài nói: "Sao lại bị thương đến nông nỗi này?"
Bụng mèo đen vẫn đang phập phông, nó ngang đầu nhìn Abe Shota, trong mắt hiện lên khát vọng sống sót mãnh liệt.
Abe Shota lắc đầu: "Mày bị thương quá nặng, nếu như lúc này mày có thể tự thức tỉnh được kỹ năng chữa trị, có lẽ còn có thể cứu chữa, nếu không được... Vậy tao cũng chỉ có thể nhặt xác cho mày mà thôi."
Lúc ấy, Tô Vân Thiều bỗng nhiên hiểu được ý đồ của Abe Shota.
Đào Yêu cũng đã hiểu, phẫn nộ nói: "Cậu ta muốn dùng nguy cơ tử vong để kích hoạt tiềm năng của con mèo đen kia, cách này không phải lúc nào cũng hữu hiệu, nếu mèo đen không thể khống chế được thì chắc chắn nó sẽ chết thật!"
Bách Hiểu Thử: "Những yêu quái khác của Abe Shota rất có thể cũng bị thức tỉnh thông qua loại cách thức này, điều này có thể giải thích tại sao khi mèo đen bị thương lại tỏ ra bình tĩnh khi không được thu hồi, mà con hồ ly đỏ kia cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào.”
Vân Tiêu Vân Đình không còn lời nào để nói, cho tới nay, kỹ năng duy nhất được thức tỉnh của hai chúng nó chỉ là biến to hoặc nhỏ tuỳ ý mà thôi, nếu năng lực yếu ớt mà rơi vào tay Abe Shota, sợ là chúng chỉ có một con đường chết. Trên quảng trường, nơi nào cũng thấy người và cương thi đang chiến đấu, không có nhiều người sẽ chú ý đến những thay đổi xung quanh Abe Shota, cho dù có người để ý thì họ cũng không có cảm giác gì, người trong Huyền môn ai chẳng lấy vài bộ phận trên người yêu quái để chế luyện Bảo Khí hoặc vẽ bùa chứ?
Có lẽ, đối bọn họ mà nói, sự tồn tại của yêu quái chỉ để biến thành công cụ chiến đấu, đến khi chết đi thì đã trở thành phế phẩm dùng một lần mà thôi.
Ánh sáng trong mắt mèo đen từ từ bị dập tắt.
Nó đã trải qua quá nhiều lần cận kề với cái chết như vậy, mỗi một lần đều đến gần cái chết hơn lần trước, mỗi một lần nó đều hiểu rõ sự tàn nhẫn và vô tình của Abe Shota hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận