Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chuong 1137:

Chuong 1137:Chuong 1137:
Chương 1137:
Thời Luyện đã gửi Kim Trường Không trở về, còn nói thỉnh thoảng sẽ dẫn đồng đội đến nhà họ Tô làm khách, để cô yên tâm thi đấu.
Phan Manh Manh cũng nói sẽ ở lại nhà họ Tô, đến khi Tô Vân Thiều thi đấu xong mới về nhà mình.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
Vào cuối tháng ba, Tô Vân Thiều mang theo những lời chúc phúc của người thân và bạn bè, cùng nhóm của Tuệ Tâm tới thành phố X - địa điểm tổ chức Đại hội.
Bọn họ tới đây trước hai ngày, đã được coi là sớm rồi, không ngờ các thí sinh khác còn tới sớm hơn.
Những thí sinh đầu tiên nhóm Tô Vân Thiều gặp được là thí sinh của nước T, có ba người đến, cùng với một phiên dịch viên, trên tay ai cũng mang theo rất nhiều túi, trong túi toàn là trái cây cùng đồ ăn vặt, vừa nhìn là biết họ mới đi siêu thị về.
Tô Vân Thiều không biết tiếng của nước T, đành chào hỏi với đối phương mấy câu từ xa, rồi dẫn theo mấy người Tuệ Tâm đi lên tầng để cất hành lý trước.
Dụng cụ cất trữ đồ là món báu vật hiếm gặp, không nên khoe khoang quá nhiều, Huyền Mặc đặc biệt đưa cho Tô Vân Thiều chiếc nhẫn mà trước kia cô không lấy, để cô có thể che đậy mỗi khi lầy Bảo Khí ra.
Đội trưởng nước T hỏi phiên dịch viên: "Cậu quen bọn họ không?"
Người phiên dịch chưa từng gặp Tô Vân Thiều và những thành viên trong đội của cô, nên đã ra ngoài hỏi thăm, rồi so sánh với những thông tin trước đó.
"Là thí sinh của đội Hoa Hạ năm nay tới tham gia Đại hội Huyền môn, người đi phía trước đó chính là đội trưởng đội Hoa Hạ, cũng là người đứng nhất của Hoa Hạ năm nay.”
Đội trưởng nước T là một người đàn ông vạm vỡ, nghe vậy thì cười cười: "Đội trưởng của họ còn trẻ quá." Tất cả đều mỉm cười, nhưng không hề có một chút ý khinh thường nào.
Để có thể đại diện cho đất nước tham gia Đại hội này, tuổi tác và giới tính đã không còn là điều quan trọng, càng đừng nói tới vị trí đội trưởng quan trọng nhất.
Bản thân anh ta cũng phải vượt năm ải, chém sáu tướng mới giành được chức đội trưởng, nên anh ta không coi thường bất kỳ vị đội trưởng nào, kể cả một nữ đội trưởng thoạt nhìn còn rất trẻ kia.
Vào giờ ăn tối, càng có nhiều người tới hơn.
Toàn bộ thí sinh của các nước Y, nước F và nước R cũng đã đến trước thời hạn, mỗi đội đều mang theo phiên dịch viên riêng để chào hỏi và trò chuyện với nhau trước bữa ăn.
Nội dung trò chuyện cũng rất bình thường, mọi người đều nói về cảnh sắc và đồ ăn gần đó, trong lời nói đều tràn ngập sự khen ngợi và ngưỡng mộ đồ ăn của Hoa Hạ, không ai tỏ ra bất mãn với điều kiện sống ở đây.
Trực giác của Tô Vân Thiều rất mạnh, có thể cảm nhận được thái độ khinh thường của những thí sinh này, nhưng không một ai biểu hiện ra ngoài, có thể thấy chỉ số IQ và EQ của những người thay mặt quốc gia tới đây thi đấu này không he thấp, hoặc cũng có lẽ họ hiểu rằng mọi lời nói, việc làm ở đây đều tượng trưng cho bộ mặt của đất nước, không thể làm xằng làm bậy.
Cô quan sát từng vị đội trưởng của mỗi nước, phần lớn đều là người trẻ tuổi từ khoảng hai mươi - ba mươi tuổi, chỉ có mỗi đội trường nước Y là người đã lớn tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Đội trưởng nước F rất thích cười, nhiệt tình mà mời các thí sinh sau khi Đại hội kết thúc thì tới nước F tham quan.
Đội trưởng nước R là một người phụ nữ mặc kimono, đi guốc gỗ, người này không tạo ra cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ cho Tô Vân Thiều, thay vào đó là một chàng thiếu niên tóc dài trong đội thi của nước R.
Mặt mày người thiếu niên kia đẹp như vẽ, nhìn rất trong sáng và thuần khiết, là mẫu người được người lớn tuổi rất thích, nhìn không giống một người tàn độc, nhưng Tô Vân Thiều cũng không dám xem nhẹ.
Với cách làm nhất quán của nước R, ai biết liệu họ có phân hai vị đội trưởng, một trong tối, một ngoài sáng hay không.
Mọi người đang dùng bữa trong nhà hàng, Tô Vân Thiều không ngốc đến mức nhắc mấy người Tuệ Tâm phải cảnh giác với người nọ trước mặt nhiều người như vậy, chỉ giả vờ chú tâm ăn uống.
Mấy người bọn họ muốn yên lặng ngồi một góc, nhưng người khác lại không muốn như vậy.
Thí sinh của nhóm Hoa Hạ có ưu thế chủ nhà, đối với nơi này quen thuộc hơn thí sinh những nước khác, nếu có thể nhận được một ít tin tức từ đội Hoa Hạ, sẽ có lợi khi thi đấu.
Thí sinh các đội còn chưa ăn cơm xong, đã cùng nhau đi về hướng đội Tô Vân Thiều ngồi.
Đội trưởng nước Y là người lớn tuổi nhất, dùng ngôn ngữ của nước Y —- ngôn ngữ thông dụng trên thế giới để giới thiệu những thành viên trong đội họ, đồng thời đề cập ngắn gọn về điểm mạnh của mỗi người, bao gồm cả ma thuật đen và ma thuật trắng.
Tô Vân Thiều không thể có những biểu hiện quá khác họ, bèn giới thiệu tên của mình và các đồng đội, còn về điểm mạnh của mỗi người thì cô chỉ nói phân loại mà thôi, ví dụ như Đông Kiến Bạch giỏi bùa chú, nói chính là bùa, tuyệt đối không nói anh ấy am hiểu bùa tấn công hay phòng ngự.
Đội trưởng nước T dùng ngôn ngữ của nước Y để hỏi: "Đội trưởng Tô am hiểu gì nhất? Cô hẳn là đội trưởng nhỏ tuổi nhất trong số chúng tôi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận