Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 499:

Chương 499:Chương 499:
Chuong 499:
Bởi vì nụ cười sáng lan của cô gái mà trăn bạc lớn đã quyết định ở lại.
Nó giả vờ như mình chỉ là một con trăn bạc nhỏ bình thường đang bị thương chưa lành, cần phải dưỡng thương, cùng lắm thì thông minh hơn may con trăn bình thường một chút mà thôi.
Phái nữ của con người đa số đều sợ trăn, nhưng cô gái này thì không như vậy, chẳng những cô ay không sợ mà còn rất thích sờ lên người nó nữa.
"Mùa hè nóng muốn chết, mỗi lần sờ lên người mày đều lành lạnh rất thoải mái, cảm giác như đang ôm một cục băng vậy. Nếu mày có thể biến lớn hơn một chút để tao ôm ngủ vào buổi tối thì quá tuyệt vời!"
Cô gái này sống một mình, mỗi ngày cô ấy sẽ lên núi hái thuốc và chữa bệnh cho người dân, thi thoảng cũng sẽ xuống núi bán thuốc kiếm tiền sống qua ngày.
Cô ấy rất tốt bụng, nếu gặp nhà ai quá nghèo thì cô ấy sẽ giảm tiền thuốc hoặc thậm chí là không thu tiền, cho nên cuộc sống của cô ấy cũng không khá kham máy.
Nhưng điều làm trăn bạc lớn cảm thấy kỳ lạ là, tuy người dân trong thôn không nhiều lắm, chỉ chừng tầm trăm hộ, nhưng số người bị bệnh hoặc bị thương lại rất nhiều.
Mỗi ngày cô gái này đều phải đón từ ba mươi đến bốn mươi người bệnh, mà số lượng này đã chiếm một phần tư số người trong thôn rồi.
Người dân trong thôn đều mắc những chứng bệnh thường thấy, không cần kỹ thuật chữa bệnh quá cao siêu vẫn có thể chữa khỏi, nhưng không hiểu sao họ cứ bệnh suốt, người này vừa khỏi thì người kia lại bệnh tiếp, thật không hiểu nỗi vì sao họ lại dễ đổ bệnh như thế.
Bởi vì phải liên tục khám bệnh và chữa bệnh, sau đó còn phải lên núi hái thuốc, phơi thuốc và chế thuốc cho nên lượng công việc của cô gái vô cùng nhiều, cũng vì thế mà cô ấy mới phải lên núi hái thuốc vào những ngày giông tố bão bùng rất nguy hiểm như hôm trước.
Tuy trăn bạc lớn cũng được lợi nhờ đó, nhưng nó vẫn cảm thấy việc lên núi hái thuốc vào ban đêm hoặc vào những ngày thời tiết xấu thật không an toàn.
Nó cứ nghĩ mãi, cảm thấy mình nên báo đáp ơn cứu mạng của cô gái, thế là nó đã chủ động chuồn ra khỏi phòng. Nó bò lên núi tìm hái những thảo dược mà cô gái thường dùng, kế đến dùng dây leo cột chúng lại, sau đó lại nhân lúc trời tối không có ai thấy biến lại thành hình dáng trăn lớn rồi dùng đuôi trăn cuốn đống thảo dược trở về.
Tạm thời nó còn chưa muốn để lộ chuyện mình là Xà Yêu cho cô gái biết, nó sợ cô gái chỉ chấp nhận một con trăn thông minh hơn bình thường chứ không thể chấp nhận một con Xà Yêu.
Sau khi trở về, nó tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn không tìm được cô gái.
Nó sợ cô gái lại lên núi hái thuốc lúc nửa đêm rồi đi lạc, thế là đành đánh hơi theo mùi của cô gái, kết quả phát hiện cô ấy cũng đang tìm nó.
Bởi vì chưa đặt tên cho nó nên cô gái không biết phải gọi cái gì lúc đi tìm, thế là cô ấy sốt ruột đến mức hai mắt đã ang ang nước.
Vừa thấy nó đến, cô gái lập tức nhào qua ôm lấy nó, vừa ôm vừa dùng nắm tay đắm nhẹ lên thân trăn, vừa khóc vừa nói: "Sao mày không nói tiếng nào mà da chuon đi mất rồi, mày không biết là tao sẽ lo lắng lắm sao? Tao tìm suốt máy tiếng đồng hồ mà mãi vẫn không tìm được mày, tao còn tưởng là mày đã té vào trong giếng chết đuối hay bị sập bẫy ở trên núi rồi ấy chứ, hu hu hu..."
Cô gái khóc bù lu bù loa. Trước giờ trăn bạc lớn có từng thấy qua cảnh con gái khóc đâu, thế là nó cuống hết cả người, vụng về dùng đuôi trăn dỗ dành cô ấy.
Nhưng nó là yêu quái, nó đâu có biết khi an ủi con người thì nên dùng bao nhiêu sức mới đủ, cho nên cô gái bị nó quật một phát cắm mặt xuống đất, nằm cả buổi cũng chưa ngồi dậy được.
Phải một lúc sau cô gái mới lồm cồm bò dậy, cô ấy phun bùn đất và lá cây trong miệng ra, mặt mày xám xịt nói: "Mày đúng là một con trăn lớn ngốc nghếch, bộ mày không biết con người rất yếu ớt à? Được, vậy từ giờ mày sẽ có tên là Ngốc Nghéch!"
Trăn bạc lớn: "..."
Thật ra nó có tên, chỉ là không có cách nào nói ra được mà thôi, bởi vì nếu mở miệng nói chuyện thì sẽ bại lộ chuyện nó là Xà Yêu mắt rồi còn gì?
Sau khi có tên xong thì yêu quái mới dễ tu luyện hơn, nó may mắn ăn được một cây linh thảo nên mới mở được linh trí, sau đó lại được một con yêu quái tốt bụng đặt cho cái tên "Ngân Dực” trước khi chết. Ngân Dực bị ép nhận cái tên "Ngốc Nghếch", từ đây có thể thường xuyên nghe được tiếng gọi ầm ï của cô gái truyền đến, từ phòng trong cho tới phòng ngoài.
"Ngốc Nghéch, lấy Tam Thất cho tao."
"Ngốc Nghéch, lấy nước cho tao đi, tao muốn rửa chân!"
"Ngốc Nghéch, trời nóng quá, mày biến trở về đi, tao muốn ôm mày ngủi”
Sau khi ở chung với cô gái một thời gian, Ngân Dực đã biết được rất nhiều chuyện.
Người trong thôn Vân đều theo họ Vân, cô gái này thì lấy họ Vu, tên chỉ có một chữ Diệu, là vu y của nơi này. Nghe nói vu y ở nơi này được truyền nghề lại theo kiểu thừa ké, chỉ có người một nhà của bọn họ mới có thể làm, hơn nữa hàng năm đều phải ở ngoài thôn chứ không được vào thôn.
Lý do ư? Nói thật thì Vu Diệu cũng không biết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận