Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 216:

Chương 216:Chương 216:
Chuong 216:
Kết giới về sắc dục?
Cả Tô Y Y lẫn Phó Diệp đều trợn tròn mắt, tuy hai người bọn họ không gặp phải kết giới gì, nhưng cũng suýt chút nữa đã rớt xuống vực sâu đúng không?
Không đúng, là bùa bình an ở trên người đã bảo vệ bọn họ khi Tằng Tiểu Vân bày ra kết giới, vậy nên nó cũng đã bị đốt cháy ngay lúc đói
Bách Tinh Thần nhìn về phía Tô Vân Thiều, âm thầm mà dò hỏi: Đêm hôm đó cả hai chúng ta cũng không đụng phải kết giới nào, là bởi vì cậu đã động tay hay sao?
Tất nhiên là vậy rồi, Tô Vân Thieu vô cùng tự nhiên mà gật đầu.
Sau khi được giải thích rõ vấn đề này, Bách Tinh Thần vẫn còn một nghi vấn cuối cùng ở trong lòng: "Vậy tại sao cả ba chị em nhà họ Tằng đều chết ở góc tình yêu?”
Vấn đề này, Diêm Vương cũng biết, ai bảo anh có Số Sinh Tử cơ chứ?
"Ba chị em nhà họ trong lúc cãi nhau ở góc tình yêu đã dẫn đến xô xát mà trượt chân ngã xuống dưới, cả ba đều bị ngã chết."
Mọi người: "...”
Quả nhiên, Tằng Tiểu Vân chính là một con quỷ quen thói nói dối!
Không phải bùa nói thật không có tác dụng, chỉ la Tằng Tiểu Vân chịu không nổi sự chênh lệch của bản thân so với hai cô em gái, nên tỉnh thần bắt đầu rối loạn, đem cuộc sống của ba chị em trộn lẫn lại với nhau, lại còn luôn cho rằng bản thân đang nói thật.
Cô ta đổ lỗi cho cha mẹ trọng nam khinh nữ mới khiến cuộc đời của cô ta bi thảm đến vậy, cho nên nói không thành có. Cô ta ngưỡng mộ tình yêu lẫn hôn nhân của hai cô em gái nên mới nhận tất cả về mình.
Tần Giản lắc đầu: "Cuộc đời của Tằng Tiểu Vân có rất nhiều con đường để lựa chọn, nhưng cô ta lại cố tình lựa chọn con đường kém cỏi nhất để đi."
Lôi Sơ Mạn trợn trắng mắt: "Tớ chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra ba chị em cãi nhau vì cái gì, chỉ vậy thôi mà mất cả mạng sống, đúng thật là không đáng.”
Triệu Tình Họa khó hiểu: "Vì sao lại muốn cãi nhau trên vách núi cơ chứ? Không thể đổi một địa điểm an toàn rồi mới cãi nhau?"
"Ai mà biết." Hứa Đôn nhún vai: "Người bình thường sao có thể hiểu được suy nghĩ của người bị bệnh tâm thần^2"
Cũng đúng!
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, cứ để chuyện này trôi qua như vậy.
Mà Cao Nhiên và Tô Vân Thiều đều nhắc tới những chuyện kế tiếp: "Bên phía anh vẫn chưa nhận được thông báo nào, vụ án Tằng Tiểu Vân giết người ở nước ngoài vẫn chưa bắt đầu điều tra sao?"
"Em cũng không rõ nữa, sau khi báo cảnh sát thì bọn em đã lập tức quay về." Tô Vân Thiều nhìn về phía Diêm Vương, Diêm Vương lắc lắc đầu, ý bảo Tang Tiểu Vân đã chết.
"Đương sự đã biến thành quỷ rồi, rất có thể bên kia vẫn chưa tìm được phương hướng điều tra vụ án.”
Cao Nhiên còn đang chờ bị hỏi:
"Được rồi, em biết rồi."
Vừa tắt máy, Tô Vân Thiều do dự mà hỏi lại Diêm Vương: "Bên kia vẫn chưa điều tra ra kết quả, vậy mà chúng ta đã đem quỷ đi xử lý, làm như vậy có phải có chút không tốt, đúng không?"
Diêm Vương: "Huyền môn tra án còn muốn để ý cái này?"
"Nhưng việc này nằm ngoài phạm vi quốc gia, nếu như bọn họ kiện chúng ta, vậy thì sẽ rất phiền phức.”
"Vậy thì kêu bọn họ tới tìm tôi."
Quả thực là Diêm Vương!
Tô Vân Thiều giơ ngón tay cái về phía anh ta.
Diêm Vương lắc đầu cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Tô Vân Thiêu: "Muốn sờ không?"
Tô Vân Thiều lập tức từ bỏ hai con vật có bộ lông xù xù: "Sờ!"
Nhu M: "..."
Viên Viên: "..."
Không phải nói loài người vô cùng yêu thích hồ ly trắng và gấu trúc hay sao?
Đúng là lừa gạt yêu quái mài
Hai bọn nó nước mắt lưng tròng mà nhìn Tô Vân Thiều, còn đám người Ngọc Bạch Y nước mắt lưng tròng mà nhìn gấu trúc, chỉ mong ước có thể vuốt hai cái đã thoả mãn ước nguyện đời này rồi.
Có lẽ do ánh mắt của bọn họ quá nồng nhiệt, rốt cuộc Viên Viên cũng chú ý tới, nó xoay người lại, đôi mắt nhỏ chớp hai cái: "Các người làm gì vậy?"
Ngọc Bạch Y gấp gáp xoa xoa tay: "Viên Viên, tớ có thể sờ cậu được không? Nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này của tớ là nuôi một con gấu trúc."
Hứa Đôn cũng xoa tay, đồng thời còn nuốt một ngụm nước miếng: "Tớ chỉ cần chạm vào một chút là được, trước kia tớ chỉ có thể ngắm ảnh của gấu trúc trên mạng mà thôi."
"Không được!" Viên Viên cảnh giác mà ôm lấy chính mình: "Tôi là của Vân Vân, không thể cho những người không rõ lai lịch ôm được!"
Những người không rõ lai lịch:
"Chúng ta vừa mới ăn cơm cùng một bàn mà, như vậy sao có thể tính là người không rõ lai lịch được cơ chứ?"
Viên Viên nghiêng đầu suy nghĩ, quay đầu lại nhìn cánh tay Diêm Vương được Tô Vân Thiều sờ đến mức vô cùng vui vẻ thì hạ quyết tâm: "Nếu các người có thể mang tôi vào thành phó, thì có thể cho sờ một chút!"
Ngọc Bạch Y: "... Vậy thì thôi đi."
Hứa Đôn: "... Tớ cũng vậy."
Viên Viên nóng nảy: "Vì sao chứ?"
Kẻ vốn dĩ đang thờ ơ xem kịch là Nhu Mễ cũng đã bắt đầu nóng nảy: "Vì sao?"
"Gấu trúc vốn là động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia, hoặc sống hoang dã trong tự nhiên, hoặc là được nuôi trong vườn bách thú có chuyên gia chăm sóc, không thể được nuôi nhốt trong vườn nhà, làm như vậy là phạm pháp." Cả khuôn mặt của Ngọc Bạch Y đều là biểu cảm tiếc nuối.
"Nếu như Nhu Mễ có thể duy trì được hình dạng bên ngoài là một con mèo trắng, thì còn có thể lừa bịp mà qua cửa được. Nhưng còn Viên Viên... hai màu trắng đen đặc thù của gấu trúc quá rõ ràng, chắc chắn không thể vào thành phố được." Hứa Đôn triệt để ngăn chặn suy nghĩ âm thầm nhập cư trái phép của Viên Viên."Cho dù có vào được thành phố thì cũng sẽ bị người ta đưa vào vườn bách thú."
Bách Tinh Thần tìm được một bức ảnh là chú chó sư tử đã nhuộm thành gấu trúc, dùng sự thật nói cho Viên Viên biết gấu trúc ở trong nước được coi trọng thế nào: "Con sen của chú chó kia thiếu chút nữa đã bị bắt vào đồn cảnh sát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận