Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 290:

Chương 290:Chương 290:
Chuong 290:
Ba chị em Tang Tiểu Van chính vì vậy mà đầu thai thành súc vật.
Người nhà họ Hứa nào chịu được cảnh cục vàng cục bạc nhà mình bị ngốc, chết sớm hay thành súc vật được chứ? Thế nên chuyện siêu độ cho Trường Tôn Thụy đành gác lại ở đây.
Mọi người trở về khách sạn.
Tô Vân Thiều ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, phát hiện sắc trời đã chuyển từ hoàng hôn sang đêm tối, nhìn nhóm quỷ hồn đi lang thang, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho Diêm Vương.
Tô Vân Thiều: [ Trường Tôn Thụy và Hứa Lâm Lang còn có một đoạn nhân duyên làm mẹ con, em muốn đưa Trường Tôn Thụy đi đầu thai vào trong bụng Hứa Lâm Lang lần nữa, anh có the mở cửa sau cho em không? ]
Diêm Vương: [ Em muốn anh vì em mà chống đối lại quy tắc của địa phủ sao?]
Tô Vân Thiều: [ Anh chỉ cần nói có được hay không. 】
Diêm Vương: [ Được. 】
Tô Vân Thiều: [? ]
Diêm Vương: [ Anh còn có thể miễn cho cậu bé phải uống canh Mạnh bà, mang theo ký ức mà đầu thai một lần nữa. ]
Máy hôm trước Tô Vân Thiều có hoi qua Diem Vuong ve chuyen này, nhưng Diem Vương kiên quyết nói quá phiền phức không thể làm được, ấy vậy mà giờ đây anh lại mở cửa sau một cách nhiệt tình như thế, trong lòng Tô Vân Thiều vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Tô Vân Thiều: [ Có yêu cầu gì không? 】
Diêm Vương: [ Công đức. ]
Tô Vân Thiều: [ Toàn bộ công đức của em đều được dùng hết cho bút Phán Quan rồi. 】
Diêm Vương: [À. ]
Một chữ "À" kia đã khiến Tô Vân Thiều bừng tỉnh.
Trường Tôn Thụy có đầu thai lại vào trong bụng Hứa Lâm Lang hay không, đó là chuyện của nhà họ Hứa, chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô đã nhúng tay vào rồi, vi phạm quy tắc của địa phủ, nhiễu loạn trật tự của địa phủ, đã làm trái với quy tắc của thiên sư, không thể tiếp tục mắc sai phạm nữa.
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều hẹn người nhà họ Hứa tới công viên giải trí thần bí, cô hỏi Trường Tôn Thụy: "Cậu có muốn đi đầu thai không?”
"Không muốn." Trường Tôn Thụy lắc đầu.
Tô Vân Thiều lại hỏi: "Cậu muốn đầu thai lại vào nhà họ Hứa, tiếp tục làm con của Hứa Lâm Lang không?" "Có thể không?" Trường Tôn Thụy vừa vui vẻ vừa kinh ngạc, cậu nhóc không chút do dự nói "Tôi muốn, rất muốn, rất muốn!"
Người nhà họ Hứa càng kinh ngạc và vui mừng hơn: "Tô đại sư, như vậy có được không?”
Bọn họ đều đã chuẩn bị tốt tâm lý, nén đau thương để đưa Trường Tôn Thụy đi đầu thai, bỗng nhiên biết được Trường Tôn Thụy còn có thể trở về nhà họ Hứa, tâm trạng chẳng khác nào đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lập tức đạt tới đỉnh cao.
"Việc thành do người." Tô Vân Thiều chưa nói cho họ biết cô sẽ vì thế mà phải thiếu nợ Diêm Vương cái gì, mà thử dò hỏi ba người nhà họ Hứa,"Nếu yêu cau các người phải tiêu tán mất hơn phân nửa gia sản..."
Ba người nhà họ Hứa chưa nghe xong đã đồng thanh: "Chúng tôi nguyện ý!"
"..., Quãng đời còn lại chỉ toàn làm việc thiện, không phải mấy chuyện như quyên góp tiền hay vật chất đâu, mà là thật lòng muốn giúp đỡ người khác, nếu không làm được, tính mạng của Trường Tôn Thụy có thể bị thu hồi lại bất cứ lúc nào." Tô Vân Thiều nói tiếp.
Ba người nhà họ Hứa không có chút do dự: “Chúng tôi nguyện ý!”
Hứa Nặc: "Tôi đã sống tới tuổi này, chỉ xem tiền tài là con số đặt ở trước mắt thôi, so với những thứ khác, người thân càng quan trọng hơn.
Hứa phu nhân: "Tới trình độ của chúng tôi, phần lớn thời gian làm việc không phải chỉ vì để cuộc sống của mình tốt hơn, mà còn suy tính cho nhân viên làm việc trong công ty, chứ không phải chúng tôi yêu tiền."
Hứa Lâm Lang: "Chỉ cần có thể lại sinh ra Thụy Thụy, đừng nói chỉ là tiêu tán hơn phân nửa gia sản, dù bắt tôi quyên góp hết đi, tôi cũng đồng ý!"
Trường Tôn Thụy cảm động đến hai mắt ngắn lệ, khit khit cái mũi nhỏ, giọng nói còn kèm theo cả tiếng nắc nghẹn ngào: "Chỉ cần có thể trở lại nhà họ Hứa, trở lại với mẹ và ông bà ngoại, cho dù có đầu thai thành heo, chó, em cũng đồng ý!"
Nhân lúc bọn họ không chú ý, Tô Vân Thiều đã lén dùng nguyên khí vẽ ra ba lá bùa để kiểm tra nói dối, cũng xác định lời nói của ba người bọn họ là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.
Trên đời còn có tình yêu thương chân thành như vậy, không uỗng công cô mắc nợ Diêm Vương một ân tình.
Sắc mặt của Hứa Lâm Lang trở nên rối rắm: "Tôi đã khiến Trường Tôn Triết nhập viện rồi, không mắt mấy tháng sẽ không ra ngoài được, anh ta uống nhiều thuốc như vậy, chất lượng tinh trùng khẳng định là không tốt. Tôi không muốn vì thế mà cơ thể của Thụy Thụy không được khoẻ mạnh, cho nên chờ đến khi anh ta hồi phục mới ngủ cùng được không?”
Cô còn có thể ngủ cùng một tên đàn ông ghê tởm như vậy sao?
Tô Vân Thiều: "..." Quả nhiên là bị bọn Lôi Sơ Mạn xúi dại rồi.
"Đầu thai vào trong bụng cô, đó là chuyện đã được xác định trong tương lai, cô cứ chuẩn bị tốt là được, ai là cha cũng chẳng quan trọng lắm."
"Giới tính của đứa nhỏ là do nhiễm sắc thể của người cha quyết định, nếu không phải Trường Tôn Triết..." Mắt của Hứa Lâm Lang bỗng chốc sáng bừng lên,"Thụy Thụy có thể biến thành một cô bé không?”
Đột nhiên phan khích jpg. Tác giả có lời muốn nói: Trường Tôn Thụy hét lớn: Không!!!
Bởi vì Diêm Vương đã mở cửa sau, cho nên Trường Tôn Thụy không cần uống canh Mạnh bà để quên đi quá khứ, có thể mang theo ký ức của kiếp này mà đi đầu thai.
Nhưng để một cậu nhóc bảy tuổi biến thành một cô bé chỉ trong nháy mắt, thà rằng không có ký ức còn hơn.
Tô Vân Thiều nhìn thoáng qua Trường Tôn Thụy, quả nhiên, sắc mặt của Trường Tôn Thụy đã tái xanh, khuôn mặt nhỏ lúc trước còn đang phấn khích bỗng nhiên xi lại, hoàn toàn không thể tiếp tục duy trì được thái độ của một quý ông nhỏ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận