Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 289:

Chương 289:Chương 289:
Chuong 289:
Một đám người chạy tới nhà ma, kinh ngạc mở to cả hai mắt.
Chỉ thấy ngôi nhà ma hai tầng bị sét đánh đã tạo ra một cái hố lớn, dưới cái hố đó là một chiếc quan tài và thi thể bị sét đánh thành than, đen xì.
Tô Vân Thiều nhắm mắt lại, đứng ở trên đống đổ nát, cô đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời chói lòa, thành kính mà tụng kinh.
Mọi người không kiềm chế được mà dừng bước lại, ngây ngốc nhìn Tô Vân Thiều, chỉ cảm thấy tất cả sự lo lắng và bồn chồn đã như làn khói mà tan biến theo những lời kinh văn. Không nhớ được nhiều trận pháp như vậy? Không he gì, đọc thêm vài lần là được.
Lợi nhuận của công ty không còn như trước? Không sao cả, tìm cách cải thiện là được rồi.
Thành tích học tập không tốt nên bị người khác chê cười? Không thành vấn đề, chỉ là không học giỏi mà thôi, còn có sở trường đặc biệt khác mà.
Khi kinh văn dừng lại, mọi người vẫn còn chìm đắm trong những cảm xúc trong đó, khó có thể tự thoát ra.
Hằng Thuật cũng nhận được tác dụng gột rửa của làn sóng kinh văn, ông ta cảm thán: "Tuệ Tâm nói cô nên là đệ tử của nhà Phật, tôi còn không tin, nhưng xem ra cô thật sự có tuệ căn rồi."
Tô Vân Thiều cười cười, không nói gì.
Mặc dù cô không có ký ức về nguồn gốc của năng lực này, nhưng cô lại biết đồng thời nhiều kỹ năng của Đạo gia và Phật gia, đây không phải là cơ duyên xảo hợp mà học được, mà chính là học trộm được, càng nói nhiều càng sai, tốt nhất là nên giữ im lặng.
Hứa Lâm Lang, Hứa phu nhân và Hứa Nặc đã tìm kiếm ba lần, nhưng đều không tìm được Trường Tôn Thụy, họ lập tức trở nên lo lắng.
"Tô đại sư, Thụy Thụy đâu rồi?"
Tô Vân Thiều chỉ chỉ vào một khoảng đất trống trước người Hứa Lâm Lang,"Cậu ta ở ngay kia, chỉ là hiện tại đã yếu hơn trước, cho nên mọi người mới không thể nhìn thấy cậu ta."
Hứa Nặc đã rất quen thuộc với những trình tự này,"Làm phiền Tô đại sư mở mắt Âm Dương giúp chúng tôi."
Tô Vân Thiều tùy ý phất tay một cái, mở mắt Âm Dương cho họ.
Giây tiếp theo, ba người nhà họ Hứa đã nhìn thấy bóng dáng mỏng manh dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào của Trường Tôn Thụy, cậu bé đã suy yếu đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
"Sao Thụy Thụy lại biến thành như vậy?" Bọn ho duỗi tay muốn chạm vào Trường Tôn Thụy, nhưng họ chỉ có thể nhìn cánh tay của mình xuyên qua cơ thể của Trường Tôn Thụy, cảm giác như là đụng phải không khí.
"Con không sao, mẹ và ông bà ngoại không cần lo lắng." Trường Tôn Thụy yếu ớt mà vỗ vai họ mấy cái,"Con sẽ nỗ lực để mạnh mẽ hơn, để mẹ và ông bà ngoại có thể nhìn thấy con."
Giữa ban ngày ban mặt mà tại công viên giải trí thần bí lại có mười tám tia sét giáng xuống, chuyện lớn như vậy nhất định sẽ xuất hiện trên bản tin địa phương, rất nhanh sẽ có phóng viên khiêng camera tới đây, mọi người cần phải rời khỏi nơi này. Nhưng Trường Tôn Thụy chết là do tự tử, đã trở thành Địa Phược Linh của nơi này, mặc dù đã thoát khỏi sự trói buộc của Cửu Long Tỏa Hồn trận và thuật trấn yem, cậu nhóc vẫn chẳng thể rời khỏi công viên này.
Người nhà họ Hứa lo lắng nếu cứ de Trường Tôn Thụy suy yếu ở lại nơi này thì sẽ bị tên thiên sư kia bắt đi.
Tô Vân Thiều khuyên: "Phản phệ do Cửu Long Tỏa Hồn Trận và thuật trấn yem kia đem lại đã đủ cho ông ta chịu đau khổ rồi, sẽ không có khả năng tới đây đâu."
"Nhỡ đâu vẫn có khả năng thì sao." Hứa Lâm Lang đã sợ rồi, cô ay nhìn con trai mà khóc đến mức tầm nhìn bị mờ đi, nhưng cũng không dám chớp mắt, cố nén lại sự đau thương trong lòng,"Tô đại sư, cô có thể siêu độ cho Thụy Thụy không?"
Trường Tôn Thụy giật mình,"Mẹ?"
Hứa Lâm Lang âu yếm vuốt cái đầu nhỏ của con trai mình vốn chẳng tồn tại"Khi mẹ bị chẩn đoán nhiễm rubella, vẫn luôn ôm tâm lý may mắn, ích kỷ giữ lại con một lần, để con sinh ra phải mang theo căn bệnh tim bẩm sinh. Đến lúc con qua đời, mẹ lại ích kỷ mà giữ con lại một lần nữa, nên suýt chút nữa biến con thành công cụ trong tay người khác."
"Thụy Thụy, mẹ rất yêu con, nếu có thể, mẹ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh con, nhưng mẹ không muốn bất ke kẻ nào làm tổn thương con, con đi đi, kiếp sau tìm một gia đình có cha mẹ thật lòng yêu thương con, đừng gặp phải loại cha mẹ không có trách nhiệm như chúng ta.”
Hứa phu nhân che miệng, dựa vào trong lòng Hứa Nặc mà khóc, hai vợ chồng đau lòng không thôi, họ lựa chọn tôn trọng ý kiến của con gái, trả tự do lại cho đứa cháu ngoại tội nghiệp.
Hứa phu nhân: "Thụy Thụy, nếu có duyên, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại.
Hứa Nặc: "Thụy Thụy nếu còn thương ông ngoại, kiếp sau lại đến tìm ông, ông ngoại nhất định sẽ thương con hơn cả kiếp này!"
Vẻ mặt của Trường Tôn Thụy lộ rõ sự bối rối, cậu nhóc không rõ vì sao lúc trước cả nhà đều muốn giữ cậu lại, bây giờ lại bỗng nhiên lựa chọn buông tay.
Nghĩ mãi không ra, cậu nhóc cầu xin sự giúp đỡ từ Tô Vân Thiều: "Chị à2"
Tô Vân Thiều đại khái có thể hiểu được người nhà họ Hứa, đặc biệt là Hứa Lâm Lang đang suy nghĩ cái gì, kiếp này Trường Tôn Thụy đã chịu quá nhiều đau khổ, Hứa Lâm Lang đã ích kỷ hai lần, rết cuộc cũng hiểu được cách buông tay, nhưng giờ đã muộn rồi.
"Cậu ta đã bị sét trời đánh mười tám lần, đã quá suy yếu, muốn đi đầu thai cũng phải nuôi dưỡng hồn phách lại từ đầu."
Hứa Nặc: "Nếu không nuôi dưỡng hồn phách mà di đầu thai luôn thì sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng sao?”
Tô Vân Thiều gật gật đầu,"Tại địa phủ có rất nhiều ma quỷ đang xếp hàng chờ đi đầu thai, không thể xác định được khi nào mới có thể đầu thai. Nếu không nuôi dưỡng lại hồn phách mà đi đầu thai luôn, một là sẽ bị đầu thai thành kẻ ngốc, hoặc chết sớm, có khả năng cao còn phải đầu thai làm súc vật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận