Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 285:

Chương 285:Chương 285:
Chương 285:
Các bạn nhỏ ở trong phòng tổng thống của Tô Vân Thiều đến 12 giờ, thông qua lá bùa mở ra mắt Âm Dương mà Tô Vân Thiều đưa, họ đã nhìn thấy được cảnh tượng bách quỷ dạ hành trong truyền thuyết.
Trong tưởng tượng của bọn họ bách quỷ dạ hành chính là cuộc diễu hành lớn, có trật tự của đủ loại ma quỷ ở trên đường phó, hoặc giống như là một cuộc giễu hành để phô trương sức mạnh.
Ấy vậy mà bách quỷ dạ hành chân chính... Chẳng qua chỉ là một đám ngốc ở địa phủ lâu ngày mới được trở về nhân gian, chỗ này ngó một tí, chỗ kia sờ một tẹo, lâu lâu lại reo lên kinh ngạc, giống hệt cảnh Lưu phu nhân lần đầu bước vào Đại Quan Viên (một chỉ tiết trong Hồng Lâu Mộng - một trong tứ đại danh tác của Trung Quốc, có thể hiểu sơ là cảnh tượng người nhà quê mới được lên thành phó).
Tần Giản không hiểu nổi,"Vân Thiều cậu nói xem, hiện giờ địa phủ cũng không phải cứ là ngày quỷ tiết mới mở cổng quỷ môn, bình thường bọn họ cũng có thể thông qua mấy dịp tết Thanh Minh, Tết Đoan Ngọ linh tinh hay là ngày hội để đi tới nhân gian, sao cả đám vẫn còn dáng vẻ chưa hiểu sự đời thế kia?"
Bách Tinh Thần: "Nhìn biểu hiện của họ, tớ có chút tò mò muốn biết địa phủ có hình dạng gì."
Ngọc Bạch Y: "Cậu vừa nói thế, tớ cũng có chút tò mò theo, địa phủ trong truyền thuyết có phải có cả biển hoa bỉ ngạn mênh mông vô bờ hay không.”
Các bạn nhỏ: Nhìn chằm chằm...
Tô Vân Thiều làm một người sống hàng thật giá thật, chưa từng đi qua địa phủ, nào có biết địa phủ có biển hoa bỉ ngạn hay không?
".. Tớ ngửi thấy hương hoa bỉ ngạn trên người Diêm Vương, còn thấy trên quần áo của anh ta có thêu hình hoa bỉ ngạn, còn những chuyện khác tớ không rõ lắm."
Tô Y Y: "Hương hoa bỉ ngạn là mùi hương gì?” "Hoa bỉ ngạn, thấy hoa không thấy lá, thấy lá không thấy hoa, tượng trưng cho sự xa cách giữa sự sống và cái chết, vĩnh viễn không thể gặp nhau, là một loại mùi hương mà khi ngửi được sẽ gợi cho người ta cảm giác chia lia, dù chỉ thoang thoảng nhưng lại đem tới cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ."
Tô Vân Thiều tạm thời cũng không nghĩ ra được nhiều từ hình dung hơn,"Không phải các cậu đã từng gặp qua Diêm Vương rồi sao? Không ngửi ra được à?"
"Không có." Các bạn nhỏ trả lời không giống nhau.
Cái Khiết chưa từng gặp Diêm Vương, không ngửi được mùi hoa bỉ ngạn cũng là chuyện bình thường, còn những người khác hôm ở trên đảo và thôn Nguyện đều đã gặp qua anh ta, nhưng vì sao lại không ngửi thấy gì?
Tô Vân Thiều chắc chắn khi đó Diêm Vương mặc dù đang mặc quần dài áo dài, không phải loại quần áo cổ đại như bình thường, nhưng hương hoa bỉ ngạn trên người anh ta cũng không có biến mắt.
Mùi hương đó không phải do hương liệu hoặc nước hoa tạo thành, mà là do tiếp xúc với hoa bỉ ngạn nở lâu ngày mà biến thành mùi hương tương tự như mùi hương cơ thê.
Bách Tinh Thần: "Đúng là tớ không ngửi thấy thật."
Hứa Đôn: "Là do gió biển mang theo mùi tanh của hải sản đã lan át đi mùi hương thoang thoảng của hoa bỉ ngạn sao?"
Lôi Sơ Mạn: "Lúc ở thôn Nguyện cũng không ngửi được."
Tô Y Y: “Cho nên, vì sao chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có một mình chị ngửi thấy được?"
Trần Tinh Nguyên: "Bởi vì đàn chị là thiên sư chăng?”
Phó Diệp: "Còn có chuyện hương hoa chỉ có thiên sư mới ngửi thấy ư?"
Tần Giản: "Bởi vì Diêm Vương đang theo đuổi Vân Thiều à?"
Cái Khiết: "Cái này đáng tin hơn này!"
Tô Vân Thiều không muốn nói chuyện tiếp, thu hồi lại âm khí trên mắt của bọn họ rồi đuổi cả lũ trở về phòng ngủ.
Chờ người đi hết, cô mới mở WeChat ra.
Tô Vân Thiều: [ Mùi hương hoa bỉ ngạn trên người của anh đã tới từ đâu? ]
Diêm Vương: Í Chính em nói mình thích mùi hương này, trước kia mỗi lần anh tới đều sẽ đi dạo quanh biển hoa bỉ ngạn một vòng. 】
Tô Vân Thiều: [ Rắc rối như vậy à, sao không làm thành nước hoa hay hương liệu luôn đi cho tiện?]
Diêm Vương: Í Em thích mùi hương tự nhiên của hoa bỉ ngạn nhất, làm thành nước hoa và hương liệu thì mùi sẽ bị nồng. 】
Diêm Vương: 【 Chờ met lát. ]
Tô Vân Thiều có cảm giác, hình như anh lại muốn tới đây?
Không đến mười phút sau, Diêm Vương tới thật.
Anh vẫn mặc bộ quần áo màu đen, bên trên thêu những hoa văn hình hoa bỉ ngạn đỏ tươi, trong tay của anh còn ôm một bó hoa bỉ ngạn, "Cho em.”
Tô Vân Thiều nhận lấy, sau đó cô nhìn thấy chính giữa bó hoa bỉ ngạn có một bình nước hoa nhỏ màu đỏ được đặt vào một cái hộp giấy, bên trong hộp giấy có một ít hương liệu màu đỏ.
"Anh tự tay làm à?”
Diêm Vương: "Ừ." Tô Van Thieu cúi đầu ngửi hương hoa bỉ ngạn, nhè nhẹ, rất tự nhiên, bỏ bó hoa xuống, cô xịt một chút nước hoa lên cổ tay, còn chưa kịp cúi đầu ngửi đã bị mùi hương nồng nặc bốc lên làm nước mắt không ngừng rơi xuống.
Diêm lấy ra khăn tay đã chuẩn bị từ trước, duỗi tay ra trước mặt Tô Vân Thiều, rồi lại rút tay về, đem khăn tay nhét vào trong lòng bàn tay cô.
"Lau đi."
Tô Vân Thiều bị mùi hoa hun đến nỗi rơi cả nước mắt, trong đầu cô bỗng xet qua vài đoạn ký ỨC vụn vặt.
Có hình ảnh Đào Yêu mặc đồ trắng cả người đều là máu, mờ mờ ảo ảo, cũng có hình ảnh người mặc đồ trắng ấy bị sét trời đánh trúng, cũng có hình ảnh Diêm Vương nhảy vực vài lần, hộc máu và bị thương.
Hình ảnh quá vụn vặt, không có cách nào liên kết lại thành một mảnh kí ức, chẳng thể tìm thấy được trật tự và nguyên nhân, trong lòng Tô Vân Thiều buồn bực, nước mắt càng rơi không ngừng.
Cô dùng nước sạch và nước rửa tay để rửa trôi đi mùi nước hoa trên cổ tay, không còn mùi hương nước hoa bỉ ngạn nồng nặc, nước mắt cũng ngừng rơi một cách thần kỳ.
Là do mùi nước hoa bỉ ngạn kích thích tuyến lệ hoạt động, hay là do mùi hương bị thương ấy đã đánh thức ký ức kiếp trước của cô?
Bạn cần đăng nhập để bình luận