Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 116:

Chương 116:Chương 116:
Chương 116:
Giấc mơ thường vô nghĩa, có rất nhiều người sau khi tỉnh lại hầu như không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, đâu thể nào giống như phim dài tập, mỗi ngày đều diễn tiếp kịch bản của tập tiếp theo chứ?
Chúc Dân Học lựa chọn việc xem nhẹ những chỗ vô lý trong giac mơ của mình, ví dụ như những từ đơn và công thức cậu ta học trong mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, ký ức vẫn vô cùng rõ ràng.
Cậu ta quên sạch sành sanh cảnh tượng đã thấy trong mơ, không để ý đến nhiệm vụ mà ba người đó giao cho.
Tối hôm đó, Chúc Dân học lại tiền vào giác mơ.
Lần này cậu ta biến thành một con mèo, bị “Chúc Dân Học" tóm ở trong lòng bàn tay, trước ánh nhìn chằm chằm của bạn học và giáo viên toàn trường, "Chúc Dân Học" đi thẳng về phía bục kéo cờ.
Chúc Dân Học dự cảm có chuyện gì đó không lành, lập tức điên cuồng ra sức giãy giụa ở dưới tay "Chúc Dân Học”.
Cậu ta muốn trốn ra, muốn nói cho bạn học và giáo viên biết "Chúc Dân Học" đang tóm con mèo không phải là cậu ta. Nhưng bây giờ cậu ta đang là mèo, không nói được tiếng người, tất cả âm thanh phát ra đều là tiếng meo meo meo mà con người không hiểu. Cậu ta càng giãy giụa, tiếng kêu càng thảm thiết hơn,"Chúc Dân Học” cười càng thêm dữ tợn, giống như muốn nói: Mày có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay tao được đâu!
Một người một mèo đã ở trên bục kéo cờ.
Cậu ta bắt đầu hoảng sợ, kêu meo meo cau xin tha thứ."Chúc Dân Học" nghe được lại càng nở nụ cười đáng sợ hơn.
"Chúc Dân Học" đứng trên bục kéo cờ, ở ngay trước mặt bạn học và giáo viên toàn trường, hết lần này đến lần khác thẳng tay đập mạnh cậu ta xuống đất, dùng cây gậy quất vào đầu, vào bụng của cậu ta, dùng kéo cắt từng chiếc móng vuốt, từng khúc đuôi của cậu ta ra.
Đau, đau quái
Cậu ta giãy giụa càng lúc càng yếu, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi, mãi tới khi không thể kêu ra thành tiếng nữa, chỉ còn lại hơi thở hỗn hen yếu ớt, mỗi một lần hô hấp cậu ta đều cảm thấy đau đến xé rách tim gan.
Tới lúc này,"Chúc Dân Học" vẫn không buông tha cho cậu ta, tiếp tục dùng cái kéo dính đầy máu và lông mèo kia,"xoạch xoạch", cắt đi túi trứng của cậu ta.
"Meo méoool" Cơn đau nhức kịch liệt ở bên dưới khiến Chúc Dân Học cuộn người lại, cậu ta muốn hét lên: Đừng tra tấn nữa, làm cho cậu ta một lần chết quách cho xong luôn dil
Nhưng mà việc mới tới đây, làm sao mà kết thúc được.
Giống như mỗi khi cậu ta ngược đãi mèo, nhìn con mèo đang thoi thóp dùng ánh mắt khao khát nhìn cậu ta, hy vọng có thể được cham dứt nhanh chóng thì cậu ta lại dừng tay, đứng bên cạnh trơ mắt nhìn con mèo đau đớn rồi từ từ chết đi.
Dưới bục kéo cờ, rất nhiều ánh mắt chứng kiến hiện trường "Chúc Dân Học" tàn nhẫn ngược đãi mèo, làm sao có thể không có phản ứng cơ chứ?
"Thì ra Chúc Dân Học là người như vậy sao?”
"Không ngờ cậu ta lại làm được chuyện như vậy với một con mèo đáng thương, đúng là biến thái mài"
"Có chỗ dựa nên không sợ à?"
"Chụp lại đi, vạch trần cậu ta đi!"
"Tên quái go ngược meol Tôi phải để toàn thế giới chửi rủa cậu tai"
Bọn họ đang khiếp sợ, bọn họ đang quay hình, bọn họ đang vô cùng tức giận, nhưng lại không có một ai xông lên ngăn cản "Chúc Dân Học" tra tấn, hành hạ con mèo.
Đây không phải là chuyện bình thường.
Nếu nhìn thấy mèo bị ngược đãi thì đáng lẽ phải tiến tới ngăn cản, chứ không phải một mặt mắng cậu ta tàn nhẫn, một mặt lại đứng đó thờ ơ hóng chuyện.
Chúc Dân Học biết rõ đây chỉ là giác mơ, tất cả đều không phải là thật.
Cậu ta muốn tỉnh lại, muốn thoát khỏi giấc mơ đáng sợ này, thoát khỏi sự tra tấn sinh lý và tâm lý của hiện tại.
Nhưng mà “Chúc Dân Học” lại cắt một phát.
Toàn bộ biểu tượng nam tính bị cắt bỏ, Chúc Dân Học đau tới nỗi không thể kêu lên thành tiếng, cũng không còn sức động đậy nữa.
Cậu ta muốn ngắt đi nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Cậu ta muốn chết quách cho xong nhưng hơi tàn vẫn kéo dài mà sống sót.
Không bao lâu sau, thị giác của Chúc Dân Học lại bị hoán đổi.
Cậu ta thấy trong tay mình cầm một cái kéo, con mèo trước mặt đã không còn hô hấp, mà tay kia của cậu ta vẫn còn đang cam biểu tượng giống đực của con mèo.
“Tên súc vật ngược đãi mèo, đi chết đi!" Bỗng nhiên một tiếng hét lớn truyền tới.
Người phụ nữ mặc váy đỏ rống lên, khiêng một thanh đao lớn dài bốn mươi mét vọt tới, chặt đầu Chúc Dân Học xuống rồi quăng vào giữa đám người.
"Bạn học và giáo viên của trường Nhị Trung ơi, trận bóng đá bắt đầu nha!" Đầu của Chúc Dân Học bị bạn học và giáo viên xa lạ có, quen thuộc có dùng làm bóng để đá.
Cứ thế cái đầu trơ mắt nhìn vẻ mặt hung tợn, ghét bỏ của bọn họ, nghe những lời oán giận, những tiếng chửi rủa căm tức.
"Đáng đời!"
"Cái loại người cặn bã như này nên chết sớm đi!"
"Giẫm xương cốt thành tro đi!"
"Giết vậy sớm quá, phải thiến trước rồi hẳn giết mới đúng!"
Chúc Dân Học nghĩ: Nếu chuyện cậu ta ngược đãi mèo bị lộ ra ngoài thì kết cục đại khái sẽ bị hàng chục nghìn người thóa mạ, hận không thể đâm chết cậu ta như thế này đúng không? Có khi nào sẽ có người yêu mèo căm phẫn tới mức dùng chính cái cách mà cậu ta đã ngược đãi mèo để giết cậu ta y hệt như vậy không?
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi cậu ta hoàn hồn lại, người phụ nữ cầm cái kéo cắt cắt trên không trung hai cái, liếc mắt nhìn nửa người dưới của cậu ta, lời ít ý nhiều hỏi: "Có học không?"
"Học!" Lần đầu tiên trong đời Chúc Dân Học khát vọng học tập đến thế.
Không phải vì được ba mẹ khích lệ, không phải vì được giáo viên tán thưởng, cũng không phải vì ghen ghét với bạn học, mà chỉ đơn thuần là... muốn được sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận