Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1293: Đào Yêu

Chương 1293: Đào YêuChương 1293: Đào Yêu
Chương 1293: Đào Yêu
Diêm Vương: "Không ai muốn chuyện này xảy ra cả, người trách móc cậu nhiều nhất không phải là chính cậu sao? Chắc là cậu đã quyết tâm lắm nhỉ? Tôi là bạn trai của cô ấy, mà sau khi chuyện này xảy ra rồi mới mò đến thì còn có thể trách cậu cái gì được nữa?"
Hai tay Đào Yêu run ray che mặt lại, cắn chặt môi, không dám khóc thành tiếng.
Tất cả là lỗi của anh ta.
Nếu như anh ta dứt khoát hơn một chút, động tác nhanh hơn một chút, tự phá hủy yêu nguyên ngay khi nhìn thấy Tăng Tiểu Vân thì có lẽ sẽ không hại Tô Vân Thiều thành ra như vậy. Lúc vết thương của Tô Vân Thiều dần lành, Đào Yêu cũng thực hiện được kế hoạch mà mình ấp ủ từ lâu.
Anh ta đã tìm được một địa điểm tuyệt vời, tự rạch cổ tay mình, yêu huyết chứa day linh lực chảy ra, hòa với chu sa vàng đỏ cao cấp nhất giúp Tô Vân Thiều có thể vẽ thêm nhiều bùa chú. Mục đích của anh ta là tăng thêm nguyên liệu, vũ khí cho cô, để sau này cô có thể chiến đấu với Quỷ vương mà không lo hết vũ khí.
Không biết Tô Vân Thiều biết tin này từ lúc nào, cô mang cơ thể yếu ớt tới, đỏ mắt trách anh ta: "Anh là yêu quái mà tôi cứu về, không có sự đồng ý của tôi, anh không được phép tự làm tốn thương chính mình!"
"Cô cứ để tôi tùy hứng một lần đi, Hựu Hựu, Trúc Thanh, giữ lấy cô ấy!" Tô Vân Thiều đang định băng bó tay cho Đào Yêu thì bị đầy ra.
Hựu Hựu và Trúc Thanh đều biết anh ta đang muốn làm cái gì, chúng giúp anh ta giữ lấy Tô Vân Thiều, nhưng chưa cần đến bọn chúng ra tay thì cơ thể Tô Vân Thieu đã suy yếu đến mức không đi nổi nữa, cô phải dựa vào Hữu Hữu và Trúc Thanh thì mới không bị ngã.
"Đào Yêu, tôi không đồng ý, anh trở về đi!"
Vì mất máu quá nhiều nên trước mắt Đào Yêu đã xuất hiện bóng chồng và ảo giác. Anh ta không nhìn thấy rõ đường, nghe không rõ giọng nói của người khác. Anh ta lảo đảo đi lên đỉnh núi và chỉ tay lên bầu trời xanh, khàn giọng thê:
"Tôi, Đào Yêu, nguyện lấy tất cả tu vi và vận khí của kiếp này và cả kiếp sau để trao đổi với ngài, tôi muốn dùng thân thể hơn mấy trăm năm tu vi này để rèn một thanh kiếm gỗ đào sét đánh mạnh nhất có thể dẹp hết chướng ngại vật trước mắt Tô Vân Thiều, để cô ấy có thể quét sạch tất cả tội ác trên thế giới này! Thiên Đạo, ngài có dám trao đổi với tôi không?!"
Kiếm gỗ đào sét đánh của cô bị phá hủy thì tôi sẽ đúc lại cho cô.
Sức mạnh bùa chú bị giảm thì tôi có thể vẽ cho cô. Tô Van Thiều, Đào Yêu: tôi không hối hận vì đã được gặp cô.
Chính cô đã cho tôi biết yêu quái cũng có thể được đối xử tử tế, chính cô là người đã cho tôi những người đồng đội mà tôi có thể giao phó cả tính mạng của mình cho họ, cũng chính là cô đã cho tôi biết trong cuộc đời của một yêu quái còn có những chuyện và những người còn quan trọng hơn cả tính mạng.
"Âm! Âm!.." Từng tia chớp hung bạo đánh xuống.
Đào Yêu biến thành một cây đào khổng lồ, đỡ lấy tia sét màu tím có uy lực tối cao, mỗi lần bị đánh trúng, cây đào đều rung lên một cái và càng ngày càng nhỏ đi.
Bình thường anh ta rất sợ đau, chỉ bị thương nhẹ thôi mà đã kêu la ầm ï lên, còn bây giờ, từ đầu tới cuối anh ta không hề kêu một tiếng nào, mãi cho đến khi thân cây đào to bằng ba người bị sét trời đúc thành một thanh kiếm gỗ đào sắm sét chỉ bằng cánh tay.
Từ đó trở đi, như những gì anh ta muốn, trong hình hài của một vũ khí, anh ta đã chiến đấu với Tô Vân Thiều cho đến hơi thở cuối cùng.
Trong lúc mơ hồ, dường như có ai đang cười nói: "Tên của tôi lấy từ câu "Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa” trong "Kinh Thi" đó, cô không được đánh đồng tôi với những con yêu quái khác, nếu không tôi sẽ tức giận đáy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận