Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 704:

Chương 704:Chương 704:
Chương 704:
Tô Vân Thiều chỉ mang theo Nguyễn Mai, Phương Hữu Đức và Phùng Thành thì dẫn theo nhiều quỷ sai, dưới sự đồng tâm hiệp lực của các quỷ sai, cuối cùng cũng kiểm tra được toàn bộ mấy ngàn ngôi mộ nhỏ.
Nguyễn Mai châm chọc: "Đừng nói đến thi thể, ngay cả một bộ quan tài nhỏ hay một tắm chiếu cũng không có, quần áo giày dép cũng không được chôn cất, còn không phải là mộ chôn di vật nữa, không biết lấy những thứ này để làm gì.”
Sao vậy?
Nhà ai lại đi đào mấy ngàn ngôi mộ nhỏ chứ? Nhưng nếu nó có ý nghĩa, thì tại sao không để lại một chút đồ vật gì?
Ban đầu Tuệ Tâm nói trên phần mộ nhỏ chỉ có tảng đá, ngay cả một cái tên cũng không có, Tô Vân Thiều đã cảm thấy kỳ quái, đến khi tận mắt nhìn thấy nghĩa trang này thì mới cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.
Nhìn màu sắc của đất thì những ngôi mộ này hẳn được xây ít nhất cũng phải mấy chục năm rồi, nói cách khác người của thôn Cổ đã duy trì tục lệ này nhiều đời, vậy thi thể của những đứa trẻ chết non trong miệng bọn họ đi đâu rồi?
Tô Vân Thiều: "Tuệ Tâm đạo hữu, người của thôn Cổ đã nuôi cổ như thế nào?" Điểm này, quỷ sai của Phương Hữu Đức và Phùng Thành đã thấy qua.
Tuệ Tâm: "Bọn họ chỉ nói là đặt những con trùng độc tìm thấy được vào trong một cái bình để chúng nó cắn xé lẫn nhau, con trùng độc sống sót đến cuối cùng chính là cổ trùng."
Phương Hữu Đức: "Mỗi nhà đều có một cái bình lớn màu đen, đặt ở dưới gầm giường, bên trong đặt đủ loại côn trùng."
Phùng Thành: "Quỷ sai của tôi đã nhìn thấy một con cổ trùng được nuôi dưỡng thành công, gia đình kia có một phụ nữ đang mang thai, nhìn vào bụng cô ấy đoán chừng là sắp sinh, cổ trùng kia chắc hẳn được chuẩn bị cho đứa trẻ sắp sinh kia."
Bọn họ đều thẳng thắn như vậy, Tô Vân Thiều cũng sẽ không giấu diem đầu mối mà mình có được: "Nước và thức ăn ở thôn Cổ đều có độc, mọi người cần thận một chút. Trong thôn có một từ đường, mười hai giờ đêm cùng đi đến đó chứ?"
Ở thôn Cổ này đâu đâu cũng có điều lạ, không thể ăn uống gì được, thời gian có thể ở lại thôn Cổ để điều tra cũng có hạn, Phương Hữu Đức và Phùng Thành đều đồng ý tham gia vào hành động điều tra từ đường vào tối nay.
Không tìm được manh mối nào ở nghĩa trang này, dưới sự dẫn dắt của Tuệ Tâm, mọi người chuyển đường đi sang khu mộ của tổ tiên.
Đến nơi, vẫn là các quỷ sai đi xuống kiểm tra trước.
Nguyễn Mai vừa mới chui đầu xuống, đã chịu không nổi mà lui ra: "Đại nhân, có thật nhiều giòi bọ, ọe ọe...”
Vận may của cô ấy không tốt lắm, lại chọn trúng ngay một ngôi mộ vừa mới chôn cất thi thể không lâu, quỷ sai của Phương Hữu Đức và Phùng Thành thì đều gặp quan tài chỉ có xương trắng.
Chỉ dựa vào lời kể của quỷ sai mà không tận mắt chứng kiến, rất khó biết chuyện gì đang xảy ra ở bên dưới.
Tô Vân Thiều chắp tay trước ngực, cúi lay trước ngôi mộ mới mà Nguyễn Mai đã chui xuống: "Thật xin lỗi, phải mượn hài cốt của ngài để xem một chút."
Mọi người: 2?I
Phương Hữu Đức: "Cô muốn đào mộ hả?"
Phùng Thành: "Việc này có phải hơi..."
Tiêu Thành: "Ban ngày ban mặt làm như vậy không tốt lắm đâu?"
Lý trí nói với Tuệ Tâm là ở dưới tình huống không thấy toàn bộ hài cốt của những ngôi mộ trẻ con bên kia, thì việc kiểm tra hài cốt ở những ngôi mộ này là không thể tránh được, nhưng về đạo đức mà nói thì việc đào mộ của người đã chết thực sự là không có đạo đức.
"Tô đạo hữu, đào mộ có phải đã quá thát lễ rồi không?"
"Từ góc độ khoa học mà nói, kiểm tra thi thể của người chết, tìm ra nguyên nhân cái chết để trả lại công bằng cho họ chính là trách nhiệm của pháp y." Bị ảnh hưởng từ Bộc Tử Duyệt là một bác sĩ pháp y, Tô Vân Thiều biết không ít từ có liên quan đến pháp y, vừa vặn lấy ra dùng.
"Từ góc độ Huyền học mà nói, người chết như đèn tắt, hồn phách đã xuống địa phủ chuẩn bị đầu thai, cần gì câu nệ với một bộ thi thể đã thối rữa chứ?"
Mọi người: "..." Một người trong Huyền môn như cô lại đang giảng về kiến thức khoa học thì có hợp lí không?!
"Còn nữa, nếu thông qua thi thể mà phát hiện được điều mà người của thôn Cổ đang che dấu..." Tô Vân Thiều nhắc nhở bọn họ,"Có nguyên khí quanh người, không ăn không uống, liên tục không ngừng vận chuyển nguyên khi, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được ba ngày thôi."
"Các vị muốn bỏ qua manh mối trước mắt, thời gian tiếp theo dùng để leo núi hít thở không khí ăn uống no đủ lại trở về, hay là đánh lên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà giải quyết cho xong? Đừng vì câu nệ bởi hình thức mà quên việc cứu người là quan trọng nhất."... Mạo phạm hài cốt của một người đã chết và cứu mây trăm mạng người ở trong thôn Cổ, cái nào quan trọng hơn? Nên chọn như thế nào, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Mạng người là quan trọng nhất, rối rắm do dự qua đi, lựa chọn của mọi người đều giống nhau.
Chỉ khác ở chỗ Tô Vân Thiều đưa ra lựa chọn nhanh hơn, bởi vì cô ấy biết hiện tại điều gì là quan trọng nhất.
"Các vị không muốn làm cũng không sao, tránh ra một chút là được.”
"Chị Vân Thiều, em không có nói là mình không làm, em chỉ cảm thấy ban ngày ban mặt làm loại chuyện này thì không được tốt lắm." Tiêu Thành liếm liếm môi, tiến lên một bước,"Loại công việc cần thể lực này cứ giao cho em làm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận