Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1188:

Chương 1188:Chương 1188:
Chuong 1188:
Vân Tiêu: "Mèo con đáng thương lắm."
Vân Đình: "Sân vườn lớn như vậy, dư sức cho thêm một con mèo vào ở mà."
Kim Trường Không: “Trong nhà sắp biến thành sở thú rồi."
Bách Hiểu Thử: "Tôi với nó đều là yêu quái, sẽ không xảy ra chuyện mèo chuột bắt hòa đâu, cô cứ yên tâm.”
Sâm Sâm: “Mèo không ăn nhân sâm, còn hứa sẽ giúp em trồng sâm nữa, là mèo tốt đó!"
Lúc này Tô Vân Thiều mới nhận ra, các yêu quái tưởng cô sẽ đuổi mèo đen đi nên nãy giờ mới thuyết phục cô đó hả?
Nhưng cô vô tình với yêu quái như vậy lúc nào chứ?
"Nếu cậu đồng ý thì cứ việc ở lại." Tô Vân Thiều thả Tuyết Đoàn Tử xuống bên cạnh mèo đen: "Ngày thường chỉ cần tiện tay giúp chúng tôi dọn dẹp, quét tước sân vườn, chăm sóc mấy bé yêu quái, vậy là được rồi, không còn yêu cầu gì nữa đâu, muốn biết cụ thể thì hỏi mọi người."
Tuyết Đoàn Tử dùng một chân gạt tay của Tô Vân Thiều đi, chân còn lại thì nghịch ngợm kheu chân của mèo đen, cô không biết hành động này có gì thú vị mà khóe miệng của nó lại nhéch lên, cười không ngừng và không thấy buồn ngủ nữa. Mèo đen không dám nhúc nhích, nó nhìn Tuyết Đoàn Tử như đang nhìn kẻ địch vậy, nó sợ lỡ mình cử động sẽ làm tổn thương đến nhóc yêu quái yếu ớt này.
“Tôi, tôi chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ."
Mèo đen luôn miệng kêu meo meo đột nhiên nói tiếng người, thậm chí không phải là giọng trẻ con non nớt mà là giọng nam trằm thấp trưởng thành và có chút luống cuống không biết nên làm Sao.
Khi nghe thấy mèo đen nói chuyện, tất cả yêu quái đều sững SỜ.
Tô Vân Thiều khẽ giật mình: "Cậu có thể nói chuyện sao?" Mèo đen "ừ" một tiếng, sau đó rút chân của mình ra khỏi chân của Tuyết Đoàn Tử một cách rất nhẹ nhàng và cần thận, sau đó lùi về sau vài bước, lui ra khỏi phạm vi kheu chân của Tuyết Đoàn Tử rồi nó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Khi ở bên cạnh Abe Shota, nếu tôi có thể nói chuyện, đồng nghĩa với việc mình đã trưởng thành và không còn tiềm năng nữa, nên tôi chỉ có thể im miệng giả làm trẻ con.”
Họ đều đã nhìn thấy cách Abe Shota đối xử với mèo đen như thế nào, cậu ta thậm chí có thể dùng thái độ đó đối xử với một bé yêu quái, nếu cậu ta biết tiềm năng của mèo đen đã được khai thác hết thì đoán chừng mèo đen sẽ không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Nó giả làm trẻ con, hoàn toàn xuất phát từ góc độ sinh tôn.
Mèo đen sợ Tô Vân Thiều không muốn giữ nó, tuy nó đã biết nhiều yêu quái trong sân đều không có năng lực đặc biệt và giống như mình, nhưng...
"Tôi, tôi là Nekomata hai đuôi bản địa của nước R, cô sẽ thành lập khế ước với tôi chứ?"
Giữa Hoa Hạ và nước R có một mối thù không đợi trời chung, mà nó còn là yêu quái nước R bị chủ nhân vứt bỏ, giống như thứ đồ rác rưởi vậy, không ai lại muốn nhận đồ rác rưởi cả. Giọng nói nghe có vẻ trẻ hơn và không tự tin lắm, nhưng đây thực sự là giọng nói của Hựu Hựu trong ký ức.
Chỉ với điều này thôi là Tô Vân Thiều đã không thể nào từ bỏ nó rồi: "Không sao cả, cậu cứ yên tâm ở lại đây đi, nhưng..."
Mèo đen vừa mới yên tâm giờ lại trở nên lo lắng: "Nhưng?"
"Các yêu quái ở nhà tôi không có lập khế ước, chúng đều tự nguyện ở lại, nên cậu cũng không cần lập khế ước làm gì đâu." Tô Vân Thiều ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay sờ vào đầu của mèo đen, an ủi vuốt lông trên đầu nó: "Cậu có tên không?”
Mèo đen gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cậu ta từng đặt tên cho tôi, nhưng cô có thể đặt một tên khác cho tôi không?"
Thông thường thì yêu quái chỉ có một cái tên thôi.
Nhưng trong trường hợp này của mèo đen, chắc hẳn nó đã được Abe Shota đặt tên khi thành lập khế ước, nhưng trong lúc giải trừ khế ước và suýt mất mạng, mèo đen muốn từ bỏ cái tên đó để lấy lại sự tự do cũng là điều dễ hiểu.
Tô Vân Thiều: "Vậy cậu tên là Hựu Hựu đi,"hựu”" trong che chở phù hộ, hy vọng sau này cậu có thể trở thành người che chở cho đám nhóc yêu quái. "
Che chở.
Mèo đen lặng lẽ đọc cái tên mới của mình, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh mới tràn vào toàn thân, ấm áp đến mức suýt khiến yêu quái rơi lệ, cảm giác này khác hoàn toàn với lúc chấp nhận cái tên do Abe Shota đặt cho.
"Cảm ơn." Mèo đen chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay của Tô Vân Thiều, nó đi lên vài bước, để tay của Tô Vân Thiều bắt đầu sờ từ đầu của nó, rồi lần lượt đến cổ, lưng, mông và đuôi, nó thậm chí còn chủ động tránh những chỗ lông sờ không êm do bị thương.
Tô Vân Thiều bị động phải vuốt mèo: "..."
Cô đột nhiên biết tại sao Diêm Vương không muốn gặp Hựu Hựu rồi, bởi vì nó là một con mèo mưu môi Có lẽ Abe Shota không phải là người cuồng những thứ bông xù, nếu không, với bộ lông mềm mượt như tơ lụa của Hựu Huwu thì cậu ta không nên đối xử tàn ác với nó như thế, chứ đừng nói chi là giải trừ khế ước.
"Cậu cứ yên tâm ở lại đây đi." Không cần phải bán đứng bộ lông xinh đẹp của mình đâu. Nhưng Tô Vân Thiều đã nuốt câu phía sau xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận