Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 588:

Chương 588:Chương 588:
Chương 588:
Lúc ay bà làm sao mà nhớ ra lời của bà lão không sai một chút nào? Người ở thôn Vân này đã hoàn toàn không thể cứu nỗi nữa.
Nhưng dù chỉ có được một tia hy vọng, bà ấy cũng không muốn bỏ lại đứa con gái do mình dứt ruột sinh ra, cho dù cha của nó có là một người đàn ông ghê tởm và đáng khinh đến thế nào.
Sau khi hỏi được tương đối thông tin, Tô Vân Thiều chuẩn bị đi tới nơi khác.
"Người giấy nhỏ do tôi phái tới chỉ có thể sử dụng được trong một thời gian ngắn, nên tạm thời chỉ có thể giúp bà giảm bớt đau đớn mà thôi, tối nay bà đừng ngủ say quá, tôi sẽ phái quỷ hồn tới đây đưa đồ cho bà, đừng quá hoảng sợ khi nhìn thấy họ."
Có thể giảm bớt đau đớn đã khiến Đinh Thục Uyễn cảm thấy rất biết ơn rồi, bà ấy liên tục nói lời cảm ơn, còn mở cửa tiễn người giấy nhỏ đi.
Tô Vân Thiều điều khiển người giấy nhỏ chạy tới nhà bà lão nọ.
Đó là một căn nhà còn đổ nát hơn cả căn nhà của Vu Diệu từng ở, rào tre đã hỏng cửa lớn mở rộng, mái phòng bếp cũng bị phá, lộ ra một nửa bầu trời, cửa nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hoa màu trồng trong sân bị cỏ vùi lấp, cỏ chết và lá khô rụng vương vãi khắp nơi. Thật khó tưởng tượng có một cụ già bị thương ở cả hai chân lại có thể sống được ở nơi này.
Người giấy nhỏ chui qua khe cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy một cụ già tóc bạc trắng đang nhắm mắt ngủ trên chiếc ghế tựa cũ, cửa đóng lại mà không thắp đèn, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khung cửa se đang mở một nửa.
Người giấy nhỏ kéo chiếc ghế dựa để tạo ra tiếng động, nhưng bà lão không để ý chút nào, cho nên nó chỉ có thể nhảy hẳn lên ghế, bò qua người để trèo lên giữ hàng chân mày của bà lão.
"Xin chào bà.”
Bà lão mở bừng mắt ra, đúng lúc đó người giấy nhỏ bay lên, lơ lửng giữa không trung, để cho con mắt duy nhất còn lại của bà lão có thể nhìn thấy nó một cách hoàn chỉnh.
"Cô là ai?" Thoạt nhìn vẻ bề ngoài, bà lão này có lẽ đã được bảy - tám mươi tuổi, nhưng nghe giọng của bà ấy thì như chỉ ngoài năm mươi một chút, nhưng do hút thuốc lâu ngày mà giọng nói đã trở nên khàn đặc.
Người giấy nhỏ lại một lần nữa bò về giữa trán của bà cụ, : "Bà lão, tôi là người được Tây Tây và Bói Bối nhờ tới đây sau khi hai cô ay chạy trốn thành công, tôi đã tới nhà của Đinh Thục Uyên, giúp bà ấy giảm bớt nỗi đau trên chân, cũng chính bà ấy đã nhờ tôi tới giúp bà." ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Con mắt còn lại của bà lão loé sáng, nhưng sau đó lại nghĩ đến chuyện gì mà ánh sáng ấy dần biến mắt.
"Hai đứa nhỏ là những đứa trẻ ngoan, Đinh Thục Uyễn là người tốt, cô cũng thế, nhưng bà đã đến tuổi này rồi, lại biến thành dạng này, không cần đi nữa đâu. Nếu có thể, cô cứ dẫn Đinh Thục Uyễn đi đi, còn lại không cần quan tâm tới những kẻ khác ở thôn Vân đâu.”
Có thể những người phụ nữ khác bị lừa bán đến thôn Vân sẽ không muốn đi, nhưng Tô Vân Thieu tin chắc là bà lão này rất muốn bỏ chạy khỏi đây, bà ấy không chịu đi chắc là vì sợ mình không đi nỗi, hoặc là... Bà ấy vẫn còn chuyện gì chưa giải quyết được chăng?
"Bà lão, lần này tôi tới đây không phải chỉ để dẫn một mình Đỉnh Thục Uyễn đi, nếu chỉ như vậy tôi chỉ cần lặng lẽ dẫn người đi là được, sao tôi còn phải mất công muốn huỷ diệt cả thôn Vân này, xin bà lão hãy giúp tôi"
Bà lão sửng sốt: "Chỉ một mình cô có đối phó nỗi toàn bộ người ở thôn Vân này không?”
"Bà cứ yên tâm, tôi không chỉ có một mình, bạn bè của tôi đều đang chờ ở bên ngoài thôn Vân, chỉ cần tới thời cơ thích hợp là họ có thể xông vào bắt người."
"Nếu chỉ là cảnh sát thì vô dụng thôi, bọn họ chỉ làm việc dựa trên chứng cứ, chỉ cần người trong cuộc cứ một mực không chịu thừa nhận là mình bị bán tới đây, cũng không nói ra chỗ ở trước đây, không kiện cáo thì người thôn Vân sẽ không bao giờ phải chịu trừng phạt."
Bà lão chỉ vào chính con mắt mù lòa của mình, khuyên cô,"Tôi đã nhận đủ mọi sự trừng phạt và cũng hiểu rõ rồi, cô đừng xông vào nữa."
Tô Vân Thiều an ủi bà lão: "Bà yên tâm, tôi là người trong Huyền môn, không cùng một ruột với đám cảnh sát kia, chỉ cần điều tra rõ chân tướng, cho dù không có chứng cứ tôi cũng có thể ra tay, cho dù người kia có chạy tới địa phủ, tôi cũng có thể nhờ âm sai đi bắt."
"Được, được, được lắm!" Bà lão kêu ba tiếng được liên tục, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, ngón tay thô ráp nứt nẻ nhẹ nhàng chạm vào người giấy nhỏ, giống như đang chạm vào một đứa cháu mà bà vô cùng yêu quý.
"Cô muốn làm như thế nào? Bà nhất định sẽ dốc toàn lực chống đỡ chol Dù cho có phải đánh cược cả cái mạng già này, bà cũng muốn lôi toàn bộ bọn súc vật ở thôn Vân này xuống mười tám tầng địa ngục!"
Câu nói cuối cùng chất chứa nỗi hận khắc cốt ghi tâm, loại tàn nhẫn không ngần ngại đốt cháy mọi thứ thật khiến người ta kinh ngạc. Tô Van Thieu không dám tưởng tượng, ngoại trừ những gì Định Thục Uyễn đã kể, có phải bà lão này còn trải qua càng nhiều chuyện tàn nhẫn hơn không.
"Bà ơi, bà có từng nghe kể qua về Vu Diệu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận