Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 933:

Chương 933:Chương 933:
Chương 933:
Theo Tô Vân Thiều, anh trai, chị gái phải đứng chắn ở trước mặt em gái, cho nên, dưới tình huống không biết bút Phán Quan mới được sửa chữa một chút sẽ tạo thành sức mạnh lớn bao nhiêu trên cơ thể người thì trước hết cứ để Tô Húc Dương thử một chút.
Nếu như cô có thể vẽ được trên người mình thì cũng sẽ không để cho Tô Húc Dương thử trước.
Chẳng qua không ngờ tới lúc đầu Tô Húc Dương nói hay vậy, mà khi bút Phán Quan vừa hạ xuống anh ấy đã gào khóc lên, còn không bằng đứa nhóc vị thành niên Tiêu Thành.
Tiếng kêu gào thảm thương đó nghe thê thảm đến nỗi he thống sợ hãi ôm lấy chính mình.
Nó cũng không dám tưởng tượng bút Phán Quan đặt lên người Tô Y Y thì sẽ có bao nhiêu đau đớn, cô ấy sẽ khóc thảm thiết thế nào.
Cũng may mà Tô Vân Thiều đã dự đoán trước nên quăng ra một lá bùa cách âm, nếu không, tiếng kêu này của Tô Húc Dương có thể sẽ làm cho mấy bé yêu quái giật mình tỉnh giác.
Vẽ xong lá bùa bình an cực phẩm này, so sánh nguyên khí và thời gian phải dùng với mấy lá bùa vẽ cho mấy người Tuệ Tâm lúc trước, Tô Vân Thiều quyết định mục tiêu là phải cố gắng sớm ngày dùng công đức sửa cho xong chiếc bút Phan Quan này.
Chỉ sửa một chút miệng vết thương nhỏ thôi đã giúp cô tiết kiếm được sức lực như vậy, nếu như bọn họ có được bút Phán Quan hoàn hảo không tì vết, e rằng có thể vẽ bốn năm lá bùa cực phẩm trong một lần cũng không có vấn đề gì cả.
Vậy thì khi đối diện với Cố Phóng sẽ có phần nắm chắc lớn hơn.
Tô Vân Thiều ngồi thiền nghỉ ngơi tại chỗ một lát để mau chóng hồi phục nguyên khi.
Cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được cái nhìn day tủi thân đến từ người anh ruột đang nằm trên giường như đang nói: Sao em lại nỡ ra tay độc ác với anh trai ruột của mình như thế chứ?
Tô Vân Thiều lạnh lùng vô tình coi như không nhìn thấy, đợi khi nguyên khí đã hồi phục được một chút, cô lại đứng dậy cầm bút Phán Quan lên.
Tô Húc Dương: 山
"Đợi đã!!!" Nếu không phải đã bị giày vò đến toàn thân không còn sức thì anh ấy đã có thể nhảy lên ngăn cản rồi: "Cái này còn chưa đủ sao?"
"Một cái sao có thể đủ được?"
Tô Vân Thiều dùng ánh mắt "anh đã lớn rồi thì đừng gây rối vô cớ chứ" để nhìn Tô Húc Dương làm Tô Húc Dương có khổ mà không nói ra được, anh ấy cũng đâu thể ở trước mặt em gái của mình thừa nhận mình sợ đau được chứ? Làm thế không phải là mat hết mặt mũi à? Dưới tình huống bát đắc dĩ, Tô Húc Dương tuyệt vọng thừa nhận một trận đau đớn cấp địa ngục một lần nữa.
Tô Vân Thiều cũng không phải là người tàn nhẫn, sau khi vẽ xong hai lá bùa cực phẩm cô đã bỏ qua cho anh trai rồi chuyển qua tìm Tô YY.
Mà lúc này Tô Y Y đã thông qua miêu tả của hệ thống đã trở về sớm một bước mà biết được chuyện vô cùng bi thảm xảy ra trên người Tô Húc Dương.
Nhưng mà cô ấy không có thời gian thương xót cho cảnh ngộ của anh trai, bởi vì người tiếp theo nhận loại đãi ngộ này chính là bản thân của cô ấy.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong lòng Tô Y Y đang khóc hu hu nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười đi ra mở cửa: "Chị."
Vừa chào hỏi xong cô ấy đã bị Tô Vân Thiều dùng đầu ngón tay ấn một cái cho hôn mê, sau đó cô ấy được Tô Vân Thiều ôm lên giường, cởi áo ngủ của nửa thân trên ra rồi bắt đầu vẽ bùa trên lưng.
Hệ thống che mắt lại không nỡ nhìn, miệng nó không ngừng niệm a di đà phật.
Nó cũng không biết thế giới mà các hệ thống học bá khác đi tới có phải đều nguy hiểm như thế này không, ký chủ mà bọn họ trói buộc có phải đều đáng thương thế này không, nó chỉ biết là: Tô Y Y đúng là đáng thương.
Tô Vân Thiều đã cố gắng tăng nhanh tốc độ vẽ bùa, nhưng cảm giác đau đớn khi bút Phán Quan đặt lên cơ thể vẫn làm cho Tô Y Y đã hôn mê phải tỉnh lại.
Nếu không phải trước đó hệ thống đã nói qua thì Tô Y Y đã nghỉ ngờ Tô Vân Thiều đang muốn mưu sát em gái, sau đó đổi một người em gái khác vừa ngoan vừa xinh đẹp hơn.
"Hu hu hu Tô Y Y cũng không muốn khóc ra tiếng để chị gái cảm thấy mình quá vô dụng, nhưng làm thế này thật sự là rất đau, cô ấy cũng đã hiểu được tại sao anh trai lại kêu gào thảm thiết như vậy rồi.
Để dời lực chú ý của Tô Y Y đi, hệ thống đã nói ra mấy chuyện có liên quan tới hồn phách thuần trắng mà nó nghe được từ phòng bên cạnh, bao gồm một phần cuộc trò chuyện của Tô Vân Thiều và Diên Vương về hồn phách thuần trắng sau khi dì Hồng hiến tế lần trước.
Tô Y Y: [ Vậy là tôi và dì Hồng đều có hồn phách thuần trắng giống nhau, đều có thể hiến tế sao? ]
Hệ thống: [ Lúc chị gái kéo hồn phách của cô ra thì chị ấy mới biết, cũng không biết rốt cuộc tên Cố Phóng kia biết được bằng cách nào nữa. ]
Tô Y Y: [ Ông ta sống hơn hai trăm năm rồi nên nhất định cũng có vài mánh khóe mà chị không biết. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận