Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 464:

Chương 464:Chương 464:
Chương 464:
Bình thường bị té gãy chân phải vào bệnh viện, tiền viện phí trước sau cộng lại ít nhất cũng một vạn, bùa bình an lại có thể khiến cho người ta không cần phải đau khổ nằm trong bệnh viện dưỡng thương, không cần phải nghỉ việc không kiếm được tiền, như này ai mà không muốn cơ chứ.
Ngọc Bạch Y cười khổ: "Đừng nói là người đã thật sự trải qua như bọn họ, ngay cả những người khác ở trong công ty nghe nói thế đều tới tìm tớ mua, ai cũng đòi mua một lần cả chục cái, tớ làm gì có nhiều bùa như thế để bán cơ chứ."
Bùa bình an của Tô Vân Thiều là do cô tự tay vẽ ra từng cái một, đâu phải là dùng máy để in ra đâu, sao có thể cung cấp số lượng lớn như vậy được chứ.
Hơn nữa dạo gần đây Tô Vân Thiều đang chuẩn bị cho Đại hội tranh tài của giới Huyền môn, luyện tập những loại bùa có thể cần phải sử dụng tới, bận tối tăm mặt mày không có thời gian rảnh, làm gì có thời gian vẽ bùa bình an với số lượng lớn đâu.
"Nhiều quá." Lúc trước Tô Vân Thiều vẽ được rất nhiều bùa bình an là do có sự hỗ trợ của ba con quỷ sai và Bách Tinh Thần, cô chỉ có nhiệm vụ pha chế chu sa, cầm giấy bùa vàng, gap bùa thôi mà đã bận tới mức tay bị rút gân không biết bao nhiêu lần mới có thể làm ra được số lượng đó.
Ngọc Bạch Y nghe thế thì nói: "Cậu yên tâm, tớ biết mà."
Nếu như không phải bị đám diễn viên và nhân viên công tác chặn trước cửa thì cậu ấy cũng sẽ không nói cho Tô Vân Thiều biết chuyện này, bởi vì nói ra tức là đang hỏi bùa bình an từ Tô Vân Thiều, vô duyên vô cớ tăng thêm công việc cho cô.
"Mọi người đừng đây nữa, đừng đây nữa..." Địch đạo diễn đứng ở ngoài cửa bảo mọi người giải tán đi.
Tô Vân Thiều nhắn tin vào trong nhóm chat: Các đạo hữu có biết ở đâu bán bùa bình an không?
Cao Nhiên: Cô tự vẽ bùa bình an không phải là được rồi sao?
Tô Vân Thiều: Dạo này bận quá không có thời gian để vẽ.
Quách Uyen Thanh: Chùa Viễn Sơn có bán đó.
Hằng Thuật: Phái Thanh Sơn cũng có bán nè.
Tô Vân Thiều: Nhờ đạo trưởng gửi một ít qua đây cho tôi với.
Hằng Thuật: Được.
Tô Vân Thiều nhắn tin riêng với Hằng Thuật, hỏi quy cách, hiệu quả và giá cả của bùa bình an do phái Thanh Sơn bán, rồi đem những thông tin này gửi qua cho Ngọc Bạch Y.
"Tiểu Ngọc, cậu tìm người phát những thông tin này ra ngoài, hỏi xem thử có bao nhiêu người cần, cần bao nhiêu, tớ sẽ nhờ Hằng Thuật đạo trưởng gửi qua sớm nhất có thể."
Ngọc Bạch Y rất muốn cho Tô Vân Thiều một khuôn mặt tươi cười nhưng bởi vì cách gọi "Tiểu Ngọc" của cô làm cho cậu ấy cười không nỗi.
"Vân Thiều."
"Cậu Ngọc." Tô Vân Thiều lập tức đổi giọng.
Ngọc Bạch Y: "... Vân Thiều, sao tớ cứ có cảm giác như cậu bắt đầu học thói xấu của Tinh Tinh rồi đó."
"Đâu có đâu." Tô Vân Thiều mỉm cười day vai cậu ấy một cái: "Cậu mau di đi."
Mười phút sau, đám người ở bên ngoài da hoàn toàn giải tán, Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y đi theo Địch đạo diễn tới sơn động mà con trăn lớn đã từng xuất hiện.
Sơn động đá vôi không cái nào giống cái nào, phong cảnh rất đẹp, nhưng cũng vì thế mà ảnh hưởng tới tình hình giao thông, ba người Tô Vân Thiều lái xe tới gần đó rồi phải tự đi bộ vào trong.
Địch đạo diễn dẫn đường đi ở trước thở hồng hộc, vừa đi vừa khen đám nhân viên của đoàn làm phim.
"Chất lường đường xá ở đây rất tệ, có nhiều đạo cụ và máy móc đều là do các nhân viên tự vác tới từng cái một, chính vì vậy mà tôi rất mong bộ phim này sẽ nỗi."
Ý tưởng của Địch đạo diễn rất tốt, nhưng mà một bộ phim có thành công hay không thì phải xét thêm nhiều yếu tố khác nữa.
Một phần là dựng phim phải tốt, phải cho khán giả xem được những hình ảnh bắt mắt, bản thân chủ đề và kịch bản cũng phải hay.
Rồi trong thời gian bộ phim được chiếu có đụng phải phim nào trùng chủ đề cạnh tranh hay không, hay các diễn viên có bị dính các scandal đời tư không, những điều này cũng được xem là nhân tố ảnh hưởng tới bộ phim.
Đường lên núi quá dài, nếu chỉ đi mà không nói gì thì quá buồn chán, Địch đạo diễn vừa đi vừa kể về việc sản xuất phim điện ảnh.
Tô Vân Thiều không có hứng thú nhiều về phim ảnh, cho nên cô chỉ nghe và thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho lễ phép mà thôi. Vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh, Ngọc Bạch Y lại có thể thu hoạch được thêm nhiều kiến thức bổ ích.
"Đến nơi rồi." Địch đạo diễn vừa đi vừa nói cho nên rất dễ bị mệt, ông ay đứng nghỉ ngơi ở một bên, vừa chống nạnh vừa thở hỗn hen.
Trước mặt ba người là một cái sơn động, cửa động hình vòm cầu, bên trong sơn động có một dòng suối nhỏ chảy róc rách. Hôm nay ánh mặt trời không được sáng cho lắm, tang mây cũng khá thấp cho nên ánh sáng không đủ, không thể chiếu vào bên trong sơn động được, vì thế hiện tại cái sơn động này trông cứ như một con quái vật khổng lồ đang há to cái mồm đen thui vậy.
Chỉ mới đứng bên ngoài thôi mà đã cảm thấy như thế, Ngọc Bạch Y có hơi hoảng sợ.
"Địch đạo diễn, ông cũng biết chọn địa điểm ghê đó ha, chỗ này đóng phim kinh dị rất hợp luôn đấy."
Địch đạo diễn cười hì hì, vô cùng tự hào vuốt mũi một cái: "Dù có là một bộ phim nhỏ ít kinh phí thì cũng không thể làm qua loa lừa gạt khán giả được, ít nhiều gì cũng nên có trách nhiệm với những khán giả đã chịu bỏ tiền ra rạp xem phim chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận