Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 293:

Chương 293:Chương 293:
Chương 293:
Cùng lúc đó, trong chiếc xe Land Rover, thư ký ngồi ở ghế phụ quay người lại nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế sau: "Giám đốc Có, làm sao vậy?"
Giám đốc Cố thu lại ánh mắt đang nhìn ra hướng cửa sổ xe,"Vừa rồi là xe của ai?"
"Chiếc Cayenne màu đen là của người đứng đầu nhà họ Hứa."
"Bentley."
"Tôi sẽ điều tra ngay!" Người thư ký lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó mới quay lại nói tiếp," Giám đốc Cố, đó là xe của con gái người đứng đầu nhà họ Hứa - Hứa Lâm Lang, hẳn là người nhà họ Hứa đã nhận được tin đám phóng viên đang tới công viên nên mới vội vàng rời khỏi đó, chúng ta còn đi tới đó không?”
Giám đốc Có: "Đi."
Hai phút sau, chiếc xe Land Rover đỗ lại trước cổng công viên giải trí thần bí.
Thư ký và tài xế xuống xe trước, thư ký mở chiếc ô lớn màu đen, tài xế lấy chiếc xe lăn từ trong cốp xe ra, giám đốc Cố chuyển từ ghế sau sang chiếc xe lăn, ông ta che miệng ho nhẹ hai tiếng.
Một nhóm ba người đi vào trong như chỗ không người, nhanh chóng vượt qua các khu vực và những bức tượng quái dị, đi tới trước một cái hố trong nhà ma. Ngày hôm qua, khi cô dẫn sắm sét đánh nhà ma đã gây ra động tĩnh quá lớn, cô lo lắng đám phóng viên và truyền thông sẽ vì thế mà mò tới, vì vậy cả nhóm Tô Vân Thiều nhanh chân chạy trốn, còn người nhà họ Hứa thì vội vàng di xử lý đám phóng viên kia nên chưa kịp tìm người tới nhà ma dọn dẹp.
Kết quả là xi măng, thép, gỗ và các mảnh vụn vẫn ngen ngang tại đó, bao gồm cả đỉnh thép, xích sắt và khoá lớn bị sắm sét đánh cháy sém.
Giám đốc Cố nhìn chằm chằm chín sợi xích sắt trên mặt đất, ông ta lại ho khan một tiếng,"Mang tới đây.”
Thư ký đưa lại chiếc ô đen cho tài xế, tự mình xoay người đi nhặt xích sắt.
Anh ta vốn định nhặt một mảnh xích sắt hoàn chỉnh, không ngờ anh ta không nhặt được, đành phải lấy tạm một đoạn xích vụn còn sót lại.
Giám đốc Cố liếc nhìn mấy mảnh xích vỡ trong tay thư ký, phát hiện phía trên mặt xích sắt có để lại dấu vết khi phá trận, lại có cả dấu vét về sức mạnh của sắm sét nữa.
"Khụ, về thôi." Giám đốc Cố nhằm mắt lại, móc ra từ trong túi một chiếc khăn tay màu xám sọc trắng, áp khăn lên môi, sau khi ông ta ho khan hai tiếng, trên chiếc xuất hiện một vệt máu màu đỏ sậm. "Giám đốc Có." Thư ký vội vàng rút ra một chiếc khăn tay dự phòng giống y đúc từ trong túi.
Giám đốc Cố nhận lấy chiếc khăn tay, ông ta vẫy vẫy tay, chiếc khăn cũ lập tức bốc cháy thành tro rồi bay theo cơn gió, biến mắt.
"Đi điều tra xem trong vòng hai ngày qua có người lạ nào tới nhà họ Hứa hay không.”
Thư ký : "Vâng!"
Bên kia, chiếc xe Bentley đụng phải rất nhiều xe riêng chở phóng viên và xe chuyên dụng có logo của đài truyền hình.
Hứa Lâm Lang hỏi: "Tô đại sư, tôi nghe nói nếu thiên sư giỏi có thể nhìn thấy cả cuộc đời của một người có thể có mấy đứa con, có giới tính gì, có thật hay không?”
Tô Vân Thiều còn đang mãi suy nghĩ tới lý do vì sao Diễm Vương lại biết có nguy hiểm đang đến, thúc giục cô mau chóng bỏ đi, nên khi nghe thấy câu hỏi kia cô chỉ tiện miệng mà "Ừ" một tiếng.
Hứa Lâm Lang đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, không chú ý tới Tô Vân Thiều đang lơ đãng.
"Tô đại sư, ngài có thể xem giúp tôi lần này tôi sinh ra con trai hay con gái vậy?" Cô ấy gián tiếp nhắc tới vấn đề bị Tô Vân Thiều lảng tránh lúc trước.
Tô Vân Thiều lấy lại tinh thần nói nốt câu nói còn dang dở kia cho xong: "Tôi đúng là hơi trọng nữ khinh nam, nhưng không có sở thích biến nam thành nữ, sinh con trai hay con gái đều do duyên phận, cô cũng đừng quá ép buộc."
Nếu Hứa Lâm Lang cứ nhất quyết phải sinh ra một bé gái, vậy cô sẽ xin Diêm Vương một chén canh Mạnh bà.
Không mang theo ký ức mà đầu thai một lần nữa thành bé gái, cô cảm thấy vẫn đỡ hơn cứ để cậu nhóc shota kia mang theo ký ức mà bị biến thành nữ.
Còn về những ký ức trong vòng năm năm ở trong nhà họ Hứa kia... Không có cũng chẳng sao, từ lúc đầu đến giờ cô chưa nói Trường Tôn Thụy có thể mang theo ký ức mà trở về.
Vốn muốn cho bọn họ một bắt ngờ, hiện giờ lại thành đường rút lui của cô. Hứa Lâm Lang đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, luyện được bản lĩnh nhìn mặt mà đoán ý người khác, với giọng nói nghiền ngẫm vừa rồi của Tô Vân Thiều cô ấy có thể đoán ra tâm trạng và thái độ của cô, vội vàng nói: "Tô đại sư nói đúng, tôi chỉ cần có thể sinh ra Thụy Thụy khỏe mạnh là được, những chuyện khác tôi không dám mong.”
Tô Vân Thiều "Ừ" một tiếng, vỗ vỗ chiếc túi đeo bên hông.
Trường Tôn Thụy ở bên trong vui vẻ mà nhảy cẵng lên, cám ơn trời đất, rốt cuộc cậu không cần làm con gái rồi|
Hứa Lâm Lang đưa Tô Vân Thieu về khách sạn, nhìn thoáng qua chiếc túi của Tô Vân Thiều, cô ấy cũng không nói lời nào đã rời đi.
Tô Vân Thiều trở lại phòng, bày ra một trận pháp dưỡng hồn đơn giản, rồi thả Trường Tôn Thụy vào đó.
Đào Yêu chưa từng gặp qua một con quỷ có cơ thể trong suốt như thế, cậu tò mò mà vươn ngón tay ra chọc chọc Irường Tôn Thụy một chút, Trường Tôn Thụy bị chọc trúng chỗ nhột, vừa cười vừa né tránh.
"Đây là hồn của quỷ nhỏ ở công viên giải trí kia a? Sao cô lại đem cậu ta về đây vậy?"
"Không thể để cậu ta ở lại công viên nữa, tạm thời phải để ở nơi này." Tô Vân Thiều trả lời Đào Yêu một câu, sau đó tìm chỗ ngồi xuống để nói chuyện phiếm cùng Diêm Vương.
Tô Vân Thiều: [ Em đã về khách sạn, nhưng trên đường đã gặp được một người. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận