Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 637:

Chương 637:Chương 637:
Chuong 637:
Van Gia Thu hoang so ma mo to hai mắt nhìn Vân Lập Căn: "Chú Lập Căn, chú điên rồi sao? Một Bạch Sương hại chúng ta còn chưa đủ khổ hay sao?"
Cái đầu đang nóng của Vân Lập Căn lập tức bình tĩnh lại, năm ấy, đến cả đạo sĩ còn không thể ngăn cản được Bạch Sương hạ lời nguyền xuống thôn Vân, vậy người bình thường như họ nhất định càng không làm được.
Không thể đối đầu trực tiếp với yêu quái, chẳng lẽ bọn họ phải dâng toàn bộ trứng rắn và rắn yêu cho người đàn ông kia sao?
Vân Lập Căn không muốn, vì thế ông ta lựa chọn liên hệ với Tào Kỳ.
Ông ta sẵn sàng tin tưởng vào người đã hợp tác cùng mình hơn là người không biết từ đâu tới.
Sau khi nghe được tình hình tại thôn Vân, Tào Kỳ dặn Vân Lập Căn đừng nóng vội, sẽ có người chạy tới đó xử lý ngay.
Nhưng hình như Ngân Dực đã nghe được tiếng gió, hoặc là phát hiện ra điểm khác thường, nên anh ta đã dẫn theo Vu Diệu ôm trứng rắn chạy đi trước.
Từ đó về sau, bắt đầu ba năm ròng truy đuổi và tìm kiếm.
Vì để không đắc tội với người trong Huyền môn, Vân Lập Căn liên hệ Tào Kỳ, còn Vân Gia Thụ liên hệ với người đàn ông kia, hai bên ai có bản lĩnh thì người đó bắt được người và rắn yêu.
Bởi vì sau khi dựng nước thì không thể thành tỉnh, cho nên người đàn ông biết được Ngân Dực nhất định là rắn yêu đã thành tinh trước khi dựng nước, ít nhất phải có trên trăm năm tu vi, cho nên người này có thể không đánh lại được Ngân Dực, cho nên người này bắt đầu lên kế hoạch bắt Vu Diệu và trứng rắn để uy hiếp, bắt Ngân Dực phải nghe theo mình.
Vân Gia Thụ biết người đàn ông này rất có năng lực, cho nên ông ta cố tình nói mình không có ảnh chụp của Vu diệu, buộc người đàn ông nọ phải dẫn mình theo.
Để đưa Vân Gia Thụ đi cùng, người đàn ông này đã nghiên cứu một chút về lời nguyền ở thôn Vân, cũng như vòng tay và thẻ gỗ mà Tào Kỷ cho thôn Vân.
Nghiên cứu xong, người đàn ông nọ ngạc nhiên nói: "Tôi thắc mắc tại sao mỗi một người trong thôn các anh đều mang tội nghiệt sâu nặng như vậy? Hoá ra là do dùng thứ này. Cưỡng ép mượn vận may của người khác, thay đổi số phận của bản thân, lại còn dùng thứ này để che giấu, nhưng đáng tiếc dùng thứ này đều sống không thọ, còn dễ bị phản phệ, chết không được tử tế đâu."
Cho dù là sống không thọ, cho dù là chết không được tử tế, nhưng ít nhất các cô gái trong thôn Vân còn có thể ra khỏi thôn được, không giống với đàn ông trong thôn Vân, họ còn chẳng được dùng may thứ này.
Vân Gia Thụ: "Đại sư, tôi có thể dùng những thứ này để đi ra ngoài không?"
"Anh không dùng được." Người đàn ông lắc đầu,"Thứ này dùng sinh thần bát tự và máu tươi của phụ nữ mà tạo thành, có âm khí rất mạnh, chỉ có thể đưa cho phụ nữ dùng mà thôi. ˆ
Vân Gia Thụ rất thất vọng, ngay sau đó ông ta lại nghe người đàn ông nói: "Nhưng thứ này lại cho tôi linh cảm, tôi có thể dùng một cách khác để dẫn anh đi theo tôi."
Cái gọi là cách khác, chính là rút hồn phách của Vân Gia Thụ ra, đặt vào cơ thể của động vật, rồi lại rút hồn phách của động vật ra, đặt vào cơ thể của Vân Gia Thụ, làm như vậy, hồn phách của Vân Gia Thụ có thể đi theo người đàn ông, mà cơ thể ông ta để lại thôn Vân cũng sẽ không chết.
Tách hồn phách ra khỏi cơ thể làm tác dụng của lời nguyền sẽ nhỏ hơn rất nhiều, vấn đề duy nhất là, không biết điều gì sẽ xảy ra với cơ thể của Vân Gia Thụ trong khoảng thời gian nó bị hồn phách của động vật chiếm giữ.
Nhưng chỉ cần ông ta có thể rời khỏi thôn Vân trong thời gian dài, không phải chịu nguy hiểm biến thành quái vật khi ăn bột vỏ trứng rắn, thì Vân Gia Thụ không thèm để ý đến những chuyện kia.
Động vật duy nhất Vân Gia Thụ nuôi trong nhà mình chính là một con chó có bộ lông màu vàng cam, nó chỉ là chó trông nhà bình thường, sau khi dặn dò Vân Lập Căn và Vân Lệ Lệ sau này phải để ý nhiều hơn, ông ta lập tức nhập vào cơ thể con chó rồi đi theo người đàn ông nọ, rời khỏi thôn Vân.
Cơ thể của chó không thể chịu được sự ràng buộc của hồn phách con người, trong khoảng thời gian này, Vân Gia Thụ đã thay đổi rất nhiều cơ thể, chẳng hạn như mèo, chuột đồng, thỏ ...
Vân Gia Thụ đi theo người đàn ông, nhìn thấy mấy món đồ có thể dùng để phân biệt yêu quái, ông ta cũng biết rằng đó thực sự không phải là thứ mà một người bình thường như ông ta có thể sử dụng.
Cùng lúc đó, khát vọng trở thành một người trong Huyền môn của ông ta cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Ông ta không muốn cứ mãi co đầu rút cổ trong cái thôn Vân nhỏ bé, làm một người đàn ông chỉ biết săn bắt, làm ruộng bình thường, ông ta muốn được giống như người đàn ông nọ, có thể vẽ bùa tạo trận pháp, cao thâm khó đoán, kiếm được nhiều tiền.
Người đàn ông nọ nhận ra suy nghĩ của Vân Gia Thụ, người này nói trắng ra: "Anh không có thiên phú để học được thủ đoạn của Huyền môn, cho dù anh có bước vào con đường này, từ nay về sau học hành chăm chỉ, thì cũng không đạt được thành tựu cao, hơn nữa càng khiến cho những tội nghiệt trước kia của anh thêm nặng nề hơn mà thôi."
Vân Gia Thụ vô cùng thất vọng, cũng biết kiêng kị hơn, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận