Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 141:

Chương 141:Chương 141:
Chương 141:
Có hi vọng!
Ánh mắt của Nguyễn Mai sáng lên, hít một hơi thật sâu, bắt đầu hét ra âm thanh cá heo vang dội.
Ba Hồ cho rằng bản thân đã lớn tuổi rồi nên nghe nhằm, nhưng giây tiếp theo, âm thanh quỷ kêu chói tai đó dường như ở ngay sát bên tai, gào khóc inh ỏi khiến não ông ấy căng cứng cả lên.
"Có chuyện gì vậy?" Ba Hồ xoa xoa lỗ tai đoán chừng có lẽ khoảng thời gian này đã mệt mỏi quá độ, khiến cho tinh thần xuất hiện ảo giác, ông ấy quyết định lát nữa sẽ đến khoa tai mũi họng lấy số kiểm tra một chút. Nguyễn Mai dồn khí xuống đan điền hét ra âm thanh cá heo làm Bộc Tử Duyệt và Tô Y Y ở trên lầu cũng nghe thấy, nhưng ba Hồ cứ khăng khăng cho rằng là bản thân nghe nhằm, thế là chú tâm vào việc leo lên cầu thang với tốc độ thật nhanh.
"Oa hu hu..." Nguyễn Mai tức đến bật khóc luôn rồi.
Lúc còn sống cô ca hát luôn lệch tone, bị mọi người cười nhạo cũng thôi đi, giờ đã làm quỷ rồi, cô vứt bỏ thể diện hét ra âm thanh cá heo đáng sợ như thế mà vẫn bị người ta coi thường là sao?
Biện pháp quỷ rống quỷ của Nguyễn Mai đã thất bại, Tô Y Y tức tốc chạy đi khóa cửa lại.
Bộc Tử Duyệt trợn to mắt: "Không được khóa cửa của lối đi phòng cháy chữa cháy, làm như vậy là vi phạm Luật phòng cháy chữa cháy đấy."
"Nếu không thì phải làm sao đây?" Tô Y Y bày ra khuôn mặt khóc than, mười bảy năm cuộc đời làm công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, lần đầu làm chuyện xấu đã bị người khác bắt tại trận.
"Em không cảm thấy hai người chúng ta có thể ngăn được chú ây."
Bộc Tử Duyệt im lặng một lúc, sau đó nghiêng đầu qua: "Việc khẩn cấp, nhưng sau này không được làm như vậy nữa."
Lúc này, ba Hồ đã leo lên đến nơi, lúc muốn kéo cửa ra không ngờ lại không kéo được. Cửa thoát hiểm của lối đi phòng cháy chữa cháy đều được mở bằng cách đẩy ra bên ngoài, ông ay dồn sức thử lại một lần nữa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, cánh cửa rõ ràng bị người ta khóa lại rồi!
"Mở cửa!" Ba Hồ hét lớn mấy lần nhưng không có ai tới, ông ấy đành leo ngược xuống lại tầng một, quyết định đi vào từ bên kia.
“Tôi không tin cả bên kia cũng bị khóal"
Bộc Tử Duyệt vội vàng chạy qua, khóa cửa lại.
Ở bên này, Tô Y Y lại mở khóa ra.
Ba Hồ vừa leo cầu thang vừa chạy, thật vất vả mới chạy tới bên này mà vẫn bị cánh cửa ngăn cản, thế là ông ấy vội vàng đi tìm thang máy.
"Tôi không tin đến cả thang máy cũng không đi được!"
Đợi ba Hồ xuống lầu một lần nữa, Bộc Tử Duyệt mở khóa cửa ra, liếc mắt nhìn nhau với Tô Y Y, lo lắng chạy tới trước cửa kính cách ly, Tô Vân Thiều vẫn chưa Xongl
Hành động kỳ lạ của hai người bọn họ đã thu hút sự chú ý của nhân viên y tế ở tầng này, không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Tại thời khắc mấu chốt, điện thoại của Tô Y Y vang lên.
Là Tần Giản gọi điện tới, vừa bắt máy cậu ấy đã hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy? Sao tớ gọi Van Thiều không bắt máy?"
Tô Y Y kể một lèo về hoàn cảnh khó khăn đang gặp phải rồi hỏi: "Cậu có cách nào không?”
Trong mắt cô ấy, Tần Giản là người có đầu óc linh hoạt và nhiều ý tưởng quỷ quái nhất trong nhóm bạn chơi chung, bên cạnh còn có một Bách Tinh Thần đa mưu túc trí thì hẳn là có thể nghĩ được cách rồi!
Tần Giản: "Bọn tớ đang ở dưới lầu của bệnh viện, chạy lên chỗ của cậu phải mắt một chút thời gian, thế này đi, các cậu cứ ngăn giáo sư Hồ lại trước đã, bọn tớ sẽ lên ngay!"
Bách Tinh Thần nhận lấy điện thoại: "Nếu như Vân Thiều đã vào trong phòng chăm sóc đặc biệt rồi thì chú ấy nhìn thấy cũng không sao, bác sĩ sẽ không cho vào đâu. Vân Thiều đang đi cứu người chứ không phải hại người, đừng hoảng, việc thuyết phục giáo sư Hồ cứ giao cho bọn tớ."
Bộc Tử Duyệt và Tô Y Y đứng trước thang máy, nhìn màn hình hiển thị số tầng.
"Đing!" Cửa thang máy vừa mở ra, ba Hồ lập tức nhìn thấy hai cô gái mới gặp cách đây không lâu: "Sao hai cháu lại ở đây?"
Bộc Tử Duyệt và Tô Y Y không trả lời dẫn ba Hồ đến trước phòng chăm sóc đặc biệt.
Ba Hồ vừa nhìn vào trong đã thấy có người đang đứng trước giường con gái đưa lưng ra phía ngoài: "Ai đó?"
Bộc Tử Duyệt đáp: "Giáo sư Hồ, chú yên tâm, em ấy đang cứu người."
Tô Y Y: "Chị ấy được chị Nguyễn Mai nhờ tới thăm luật sư Hồ, sau khi đến đây thì chị cháu phát hiện ra ba hồn của chị ấy đã bị mất Thai Quang quan trọng nhát..."
Bách Tinh Thần thầm nghĩ: Cho dù giáo sư Hồ có tin hay không thì cứ giải thích mọi chuyện đã xảy ra trước đã. Ông ấy tin thì tốt, không tin thì cũng có thể trì hoãn được một chút thời gian để hai người kia chạy lên đây.
Để không khiến cho ba Hồ nghi ngờ, Tô Y Y nói rất nhanh, không có một chút dấu hiệu nào gọi là trì hoãn thời gian cả.
Lúc giải thích sắp xong hết rồi, anh cảnh sát trước đó nhận nhiệm vụ lấy lời khai của ba Hồ đã tìm tới, Tần Giản, Bách Tinh Thần và Câu Tử cũng đã đi thang máy lên tới nơi.
Dù cho bọn họ có nói đến ba hoa chích chòe đi chăng nữa thì ba Hồ đã dạy Vật lý mấy chục năm vẫn không tin.
Nếu không phải điện tâm đồ của Hồ Bình Bình biểu thị bình thường, ngoài việc Tô Vân Thiều cầm tay của Hồ Bình Bình ra thì không có hành động kỷ quái nào khác, nếu không ba Hồ đã báo cảnh sát từ lâu rồi, à không đúng, cảnh sát cũng đứng về phía bọn họ mà. Nghĩ tới đây, ánh mắt của ba Hồ nhìn cảnh sát bắt đầu trở nên khó chịu: "Cậu là người làm việc cho nhân dân, đáng lẽ phải phục vụ cho nhân dân mới đúng, tại sao lại giúp bọn họ lừa tôi?”
Anh cảnh sát trẻ tuổi đỏ mặt nghẹn ra một câu: "Cô ấy cũng là một thành viên của nhân dân."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận