Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 570:

Chương 570:Chương 570:
Chương 570:
Hôm ấy, mới sáng sớm Kinh Luân nhỏ đã di theo Diêm Vương tới địa phủ, một tiếng sau thì Trác Kinh Luân và Trác Nhiên tới sân bay để bay ra nước ngoài.
Giữa trưa, Tô Vân Thiều nhận được tin nhắn báo lại Cao Nhiên và Tần Sóc đã chuẩn bị xong xuôi, cô lập tức dẫn hai chị em Phan Tây Tây, Phan Bối Bối và Cát Nguyệt, Vân Tiêu, Vân Đình chuẩn bị rời đi.
Vân Tiêu và Vân Đình vốn sinh ra ở thôn Vân, có mối thù giết cha diệt mẹ với người trong thôn Vân, cho nên lần này họ tất nhiên phải đi, còn Cát Nguyệt rất có thể đã trải qua những ngày cuối đời tại thôn Vân, nên cô ấy cũng phải tới đó nhìn nhận một chút.
Cô đã xác định trước với mấy bé yêu quái lần này chỉ cho Vân Tiêu và Vân Đình đi cùng, vì thế bọn Viên Viên, Nhu Mễ không dám làm loạn, đến cả Sâm Sâm ngày thường vẫn luôn bám lấy Vân Tiêu, Vân Đình không rời hôm nay cũng không làm loạn.
Không phải bọn nó không muốn đi theo Tô Vân Thiều ra ngoài, chỉ là chúng nó hiểu lần này cô ra ngoài là để làm chuyện quan trọng, nên chúng nó không muốn Tô Vân Thiều phải phí thời gian và sức lực để bảo vệ mình.
Viên Viên: "Vân Vân, chị nhất định phải tự bảo vệ chính mình."
Nhu Mễ: "Bọn em ở nhà chờ chị quay về."
Sâm Sâm: "Em sẽ trồng những cây nhân sâm thật tốt, chờ đến khi chị về là có thể dùng chúng để bồi bổ cơ thể."
Đào Yêu: "Thật sự không cần tôi đi cùng sao?”
"Không cần." Tô Vân Thiều lắc đầu,"Linh nguyên đồng tu của cậu vừa mới có được một chút thành tựu, bây giờ đúng vào thời điểm quan trọng, cậu không cần phân tâm vào những việc thế này, cứ yên tâm đi, tôi sẽ trở về an toàn."
Hôm nay, ba Tô và Phan Hồng Viễn cùng nhau tới công ty, Tô Y Y và Tô Húc Dương đều đang ở trường học, trong nhà chỉ có mẹ Tô và Lữ Thư Nam tiễn cô. Mẹ Tô rất không muốn buông tay, bà ôm Tô Vân Thiều không chịu buông ra, Van Vân, hứa với mẹ, phải bình an mà trở về, có gì nguy hiểm, để người lớn và bọn đàn ông làm, được không?”
Lữ Thư Nam ôm chặt ba cô con gái vừa trở về, bà biết họ sẽ quay trở lại thôn Vân ghê tởm đã mua các con của bà, lúc này trong lòng bà ấy vô cùng đau khổ.
Nhưng bà ấy cũng biết, neu mở miệng ngăn cản sẽ càng khiến trái tim của con gái rời xa mình hơn, vì thế bà ấy chỉ có thể nhịn đau mà ôm các con của mình một cái.
"Lần này ra ngoài, cho dù các con có làm gì cũng nhất định phải báo cho chị Vân Vân một tiếng, ngàn vạn lần không được tự làm theo ý mình, đặc biệt là không cần tự ý tách khỏi nhóm, biết không?"
Phan Tây Tây: "Con biết rồi, con sẽ trông chừng em gái can thận."
Phan Bối Bối: "Con đã biết rồi, con cũng sẽ chăm sóc em gái cần thận."
Manh Manh: "Con cũng biết rồi, con sẽ bảo vệ hai chị gái!"
Manh Manh có ngoại hình giống hệt với Phan Tây Tây và Phan Bối Bối, đây chính là duyên phận mà người khác có cầu cũng không được, hơn nữa chính Manh Manh đã bảo vệ cho hai cô con gái của bà ấy tới được thành phố B, Lữ Thư Nam và Phan Hằng Viễn luôn đắn đo mãi về việc có nên nhận cả đứa con gái này không. Cục xử lý giấy chứng minh cho yêu quái đã sắp mở cửa và đang điều chỉnh lại những khâu cuối cùng, chờ sau khi họ trở lại, Manh Manh sẽ có được giấy chứng minh thư chính thức rồi.
Đến lúc đó, Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn sẽ tổ chức một buổi tiệc thật lớn và long trọng, để giới thiệu với tất cả mọi người tại thành phố B ba đứa con gái sinh ba của họ.
Cho nên Manh Manh đã có tên mới: Phan Manh Manh.
"Có ai làm các chị bị thương, con sẽ dùng nước chanh cực chua mà con mới phát minh ra làm họ chua chết!" Manh Manh siết chặt nắm đấm.
Mọi người, yêu, quỷ: "..." Chưa chỉ đã thấy nguy hiểm là sao?
Nghĩ đến thứ nước chanh chua đến mức khiến người ta phải né xa ba thước, sự bất an trong lòng Lữ Thư Nam thoáng giảm bớt, bà ay nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Vân Vân, dì vẫn không cảm thấy yên tâm chút nào, dì thật sự không thể đi cùng mấy đứa sao?"
"Dì Nam, nếu con đồng ý cho dì đi cùng, vậy thì mẹ con cũng sẽ muốn đi theo, còn ba con và chú nhất định cũng phải đi theo cho yên tâm, như vậy nhóm của chúng con sẽ có quá nhiều người." Tô Vân Thiều khuyên nhủ bà ấy.
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối là những người quan trọng xác định con đường đến thôn Vân, nên nhất định phải dẫn họ theo, còn Manh Manh có thể biến về nguyên hình để trốn, Cát Nguyệt có thể tàng hình, Vân Tiêu và Vân Đình có thể biến thành hai chiếc vòng tay. Trong nhóm của họ nhiều người như vậy, nhưng thật ra chỉ có ba người xuất hiện mà thôi.
Nếu mang theo cả Lữ Thư Nam, cả quãng đường bà ấy hỏi han chăm nom ba cô con gái thì không nói, nhỡ chẳng may gặp nguy hiểm bà ấy lại hét lên rồi chạy lung tung, chẳng khác nào dâng đồ ăn lên miệng địch, đến lúc đó họ không phải là hết đường chạy sao?
Đã nói đến mức này, Lữ Thư Nam cũng không thể cứ nhất quyết đòi đi theo cho được, đành nắm lấy tay Tô Vân Thiều cầu xin: "Vân Vân, dì phải vất vả lắm mới có thể tìm được mấy đứa con gái thất lạc mười năm của mình, dì xin con nhất định phải bảo vệ mấy đứa nó, đưa chúng nó trở về an toàn! Đương nhiên, con cũng tự phải bảo vệ mình cho thật tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận