Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 503:

Chương 503:Chương 503:
Chuong 503:
Trước khi hình ảnh biến mắt, cô chỉ nghe được một câu nói rất có khí phách, hẳn là vì Vu Diệu thường xuyên vuốt ve yêu nguyên do chồng mình để lại và cứ nhắc mãi câu này cho nên nó mới được khắc sâu trong yêu nguyên như Vậy.
Cô ấy nói: "Con à, con tuyệt đối đừng tới gần thôn Vân và người dân trong đó, nếu không con sẽ gặp bat hạnh đáy."
Cho đến nay, Tô Vân Thiều chỉ biết được có ba người đến từ thôn Vân: Vương Thúy Hoa, mẹ của di Hồng và dì Hồng. Vương Thúy Hoa đã gián tiếp hại chết Thúy Linh, phá hoại Thúy Linh và Thủy Sinh sắp kết hôn, phá bỏ đứa bé của Thủy Sinh khi nó còn trong bụng, giết chết người cảnh sát đã cứu bà ta và cả đứa con gái của người cảnh sát đó. Không những thế, bà ta còn cùng chồng và con trai của mình bày mưu tính kế suýt giết chết Tư Đồ Viễn nữa.
Liệu mẹ của dì Hồng có từng hãm hại ai, hay hãm hại đến mức độ nào thì vẫn là điều chưa rõ.
Di Hồng đã giết chết anh ruột, ba ruột của mình và cả tình nhân của Trác Nhiên. Ở kiếp trước, dì ta đã thành công hãm hại mẹ Tô, Tô Y Y và Tô Vân Thiều nhưng dì ta đã thất bại ở kiếp này, khiến Kinh Luân nhỏ và Ngải Đức chỉ còn lại một nửa hồn phách, bởi vì cuối cùng dì Hồng có thái độ ăn năn hối lỗi nên đã được cứu chữa.
Họ cùng là thế hệ sau của người thôn Vân và những người ở bên ngoài, ba người họ khác một trời một vực so với Vu Diệu, Vân Tiêu và Vân Đình.
Tô Vân Thiều: "Van Tiêu, Vân Đình, các em có nhìn thấy gì từ yêu nguyên không?”
Hai anh em ngơ ngác lắc đầu: "Không có."
Tô Vân Thiều trả lại yêu nguyên màu bạc cho Vân Tiêu, cô nhìn nó nuốt yêu nguyên vào trong rồi kể cho hai bé trăn nghe về câu chuyện của Vu Diệu và Ngân Dực. "Nó có khác với câu chuyện mà mẹ đã kể với các em không?"
Vân Tiêu lắc đầu: "Hai câu chuyện, không giống nhau."
Vân Đình tức giận: "Mẹ lại lừa yêu quái rồi! Mẹ nói rằng ba đã yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên, ba còn khóc lóc, kêu gào đòi lấy thân báo đáp để kết hôn với mẹ nữa. Mẹ thấy ba đẹp trai nên mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng thực ra trước đó mẹ đã biết ba là Xà Yêu, mẹ thậm chí còn ôm ấp ba, nổi lòng say mê từ lâu rồi!"
Cách nói của Vân Đình cũng không sai ở một khía cạnh nào đó, nhưng hơi khó để con người nổi lòng say mê với một con trăn khổng lồ nhỉ...
Trừ phi hôm đó Vu Diệu đã nhìn thấy Ngân Dực hóa thành hình dạng con người, nếu không thì tiền đề này không thể thành lập được.
Vân Tiêu: "Me nói, dân làng thôn Vân, là những người xấu."
Vân Đình: "Không cần mẹ nói thì chúng ta cũng biết điều đó. Ba đã bị chính đại sư do người thôn Vân mời đến bắt đi, tôi không bao giờ quên được dáng vẻ của người kia, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ăn thịt người kia cho xeml”
Vân Đình tức giận hất đuôi trăn, thạch nhũ trong động lập tức bể thành một đống đá vụn, Vân Tiêu ở bên cạnh lặng lẽ dùng đuôi quét đá vụn vào một góc.
Tuy Vân Tiêu ăn nói không mấy lưu loát, trông cũng không thông minh cho lắm, nhưng hau hết các hành động của Vân Tiêu đều cho thấy nó thực sự là một người anh trai tốt, biết giúp em trai dọn dẹp đống lộn xộn.
Đột nhiên Tô Vân Thiều rất muốn nhìn thấy hình dạng sau khi hóa hình của Vân Tiêu, nó chắc hẳn sẽ là một chàng trai dễ thương với đôi má phúng phính, trắng trẻo và tính cách quá đỗi thật thà, ngốc nghếch nhỉ?
Nó là một đứa trẻ đáng yêu, sẽ chủ động đưa má bên phải cho cô chọc sau khi đã được cô chọc vào má bên trái, khiến cho bây giờ cô lại dâng lên cảm xúc muốn chọc nó rồi, khụ khụ.
Diêm Vương đột nhiên lên tiếng: "Tôi thấy hai người không hề sợ cô ấy nhỉ?"
Vân Tiêu: "Không sợ, Vân Vân, rất tốt ạ."
Vân Đình: "Chị ấy không giống những đại sư thông thường vừa nhìn thấy yêu quái đã lập tức kêu đánh kêu giết, hay vừa phát hiện ra yêu nguyên thì nóng lòng chộp lấy rồi bỏ chạy. Vân Thiều đã cầm yêu nguyên trên tay mà sau đó vẫn trả lại cho anh trai, chị ấy thậm chí còn đặt cho chúng tôi những cái tên rất đẹp nữa."
Không phải Diêm Vương cho rằng Tô Vân Thiều không tốt, tại trong lòng anh hơi khó chịu khi thấy hai anh em chúng dựa dẫm và tin tưởng Tô Vân Thiều đến thế thôi, vậy nên anh mới muốn cãi cô. "Cô ấy..."
"Vân Vân là tốt nhất, không chấp nhận lời phản bác!" Sâm Sâm đang nghịch bùn nên phản ứng chậm một nhịp, nó quay đầu lại biu môi trừng mắt nhìn Diêm Vương.
Khi còn là nhân sâm, Sâm Sâm đã bị lời nói của Diêm Vương dọa đến phát khóc, lúc này không biết nó lấy dũng khí ở đâu ra mà dám hung dữ với Diêm Vương như vậy nữa.
Thế mà Diêm Vương đã thật sự bị nó dọa sợ, anh ta rũ mắt xuống, im lặng không nói gì thêm.
Tô Vân Thiều: 22?
"Anh sao vậy?"
Diêm Vương lấy tay áo dài che đi nửa khuôn mặt, ghé đến sát bên tai Tô Vân Thiều rồi nhỏ giọng nói: "Nếu hai chúng ta có đứa con gái thì có thể anh sẽ cưng chiều con bé thành hung dữ và đáng yêu hơn Sâm Sâm luôn đấy."
Ai bảo cô bé có người mẹ là đại sư bậc nhất Huyền môn ở nhân gian, còn ba là Diêm Vương yêu vợ, chiều con gái điên cuồng ở Địa phủ cơ chứ?! Thế nên cô bé mới có thể hống hách ở bắt cứ đâu là đúng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận