Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 619:

Chương 619:Chương 619:
Chuong 619:
"Đồng chí cảnh sát, máy đứa trẻ đều đã buồn ngủ lắm rồi, các anh muốn hỏi cái gì thì hỏi nhanh nhanh lên, mau mau làm xong để bọn nó còn về ngủ nữa."
Có được những tiếng hô hào ủng hộ từ đông đảo thôn dân, Vân Gia Thụ vẫn cứng đầu mà nói với cảnh sát: "Đồng chí, anh xem, đã trễ thế này rồi. Nếu anh có chuyện gì thì nói với tôi đi, để người già và trẻ nhỏ quay về đi ngủ trước."
Ngoài mặt lại có thể tỏ vẻ yêu trẻ kính già đến như vậy, nếu không phải tất cả mọi người đều biết rõ ràng ông ta là người thế nào, đây là cái thôn gì, thì thật sự sẽ vô cùng dễ dàng bị ông ta lừa gạt.
Cảnh sát dẫn đầu lạnh mặt nói: "Thật ngại quá, lần này chúng tôi tới đây là đã có được chứng cứ đầy đủ, cũng đủ để có thể bắt người. Những người liên quan trong thôn này không một ai chạy thoát được."
Lần này quay lại, thôn dân nhìn thấy thái độ của cảnh sát như thể sẽ kiên quyết phải xử lí, muốn bắt tất cả bọn họ đi. Ai này đều tràn day tự tin khiến người trong thôn nhìn thấy cũng bắt đầu hoảng hốt.
"Chứng cứ ở đâu ra?"
"Chúng tôi phạm tội gì?”
"Máy người dựa vào cái gì mà đòi bắt người?"
Tô Vân Thiều bước ra, cô chỉ vào chính mình rồi nói: "Chuốc mê, giam giữ trái phép và ép buộc trẻ vị thành niên gả chồng. Lừa bán phụ nữ, cố ý gây thương tích với người khác... Từng vụ từng vụ, tội ác chồng chất, đợi tới lúc mấy người về đồn thì nói chuyện từ từ với cảnh sát đi."
"Là cô!" Cả Bình Sinh lẫn Đại Dũng đều đã tức giận đến mức thiếu chút nữa định nhào lên đánh người.
Tròng mắt của thim Đại Hoa và thim Liên Kiều đều trợn tròn. Sớm biết là nó thì hai người họ đã đánh chết nó lúc ở sơn động cho xong việc!
Bản thân bọn họ trước đây cũng bị đói bụng, bị cầm tù, sau đó lại bị bắt đi gả chồng, sinh con. Trải qua từng bước từng bước một, ai mà biết được bản thân bọn họ không có bản lĩnh, nhưng lần này người bị lừa tới lại có bản lĩnh đến vậy?
Vân Gia Thụ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Vân Thiều, ông ta liền biết không thể giữ lại người này được!
Nhưng khi đối mặt với vị cảnh sát dẫn đầu kia thì lập tức bày ra dáng vẻ của một người thành thực yếu thế: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ là thấy cô bé này lạc đường, liền tốt bụng mời cô bé ấy ở lại trong thôn mà thôi. Mấy anh cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía của nó, ai mà biết được có phải nó đang muốn hãm hai chúng tôi hay không?”
"Hãm hại mấy người thì tôi được lợi gì cơ chứ?” Tô Vân Thiều như thể đang nghe thấy được điều gì khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Vân Lệ Lệ che miệng cười, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh: "Vậy thì cũng không chắc, có lẽ cô chính là tai mắt của thôn kế bên phái tới thôn Vân, hại nguyên thôn chúng tôi thì mấy ngươi có thể trở thành một thôn độc lập lớn mạnh nhất?"
Tô Vân Thiều cũng phì cười: "Vậy thật xin lỗi mấy người, tôi là người ở thành phố B, hơn nữa nhà tôi còn có công ty riêng, ở biệt thự, đi xe hơi. Trong trung tâm thành phố còn có mấy toà nhà được anh trai tôi bỏ vốn đầu tư. Nhà em rễ tương lai của tôi còn mở chuỗi khách sạn trên cả nước, tôi nghĩ cái thôn bán rượu mơ xanh bên cạnh mấy người còn không trả nỗi cái giá để mời tôi đi diễn vở kịch này."
Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ: "..."
Người dân trong thôn Van:
Tô Vân Thiều khoanh tay trước ngực, đứng im tại chỗ liếc mắt nhìn bọn họ: "Nào, tiếp tục đi."
Thim Đại Hoa lớn tiếng nói: "Chắc chắn là cô thèm muốn tài sản trong thôn chúng tôi! Những thứ tài sản trong thôn chúng tôi còn đáng giá hơn mấy thứ công ty biệt thự gì đó của cô nhiều!"
"Tài sản?" Tô Vân Thiều lộ ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ: "Y bà nói mà mây món đồ mà mấy người giấu trong hốc cây hoe kia sao?"
Trong nháy mắt, tất cả người dân của thôn Vân đều ngắng đầu lên nhìn, bao gồm cả hai người Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ trước nay vẫn chưa từng để cô vào trong mắt.
Cao Nhiên cầm chiếc túi lớn đựng vòng tay mượn vận và gỗ bài đổi mệnh lại đây, chỉ hé ra một cái lỗ cho người dân của thôn Vân xem thử, nhằm chứng minh lời nói của bọn họ không phải là nói bậy.
"Chậc chậc, tôi quả thật không ngờ rằng một cái thôn nhỏ như vậy, mà lại có nhiều chiêu trò nham hiểm thâm độc đến thế."
Tô Vân Thiều mỉm cười: "Giới thiệu một chút cho mấy người biết, người đang đứng cạnh tôi chính là bộ trưởng Cao của đội đặc biệt, chuyên xử lý những vụ án linh dị. Tất nhiên bao gồm cả việc mấy người đánh cắp vận thế của người khác thông qua vòng tay và gỗ bài."
"Nhân tiện cũng nhắc nhở may người luôn, tất cả người trong thôn này đều cần đến cục cảnh sát trước, khai báo rõ những vụ án mua bán nhân khẩu, lừa gạt các bé gái chưa vị thành niên và vị thành niên. Hơn nữa phải bao gồm cách thức liên lạc và thông tin cụ thể của mỗi một kẻ buôn người trực tiếp liên hệ với mấy người, sau đó lại đến đội đặc biệt để khai báo rõ ràng nhiều năm qua rốt cuộc mây người đã mượn vận của bao nhiêu người ." Sắc mặt từng người dân của thôn Vân đều chuyển sang màu xám trắng, giống hệt như bị chết cha mắt mẹ.
Đối phương có thể nói ra từng việc từng việc một mà bọn họ từng làm, vậy cũng đủ để thấy bọn họ đã điều tra toàn diện và cẩn thận đến nhường nào. Nếu muốn thoát thân một cách êm xuôi chót lọt, e rằng là điều không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận