Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1317: Kiếp Này Của Vân - Cảnh

Chương 1317: Kiếp Này Của Vân - CảnhChương 1317: Kiếp Này Của Vân - Cảnh
Chương 1317: Kiếp Này Của Vân - Cảnh
Thiên đạo cứ có cảm giác mình đang biến thành một đứa nhóc bị người ta lừa gạt, có tức giận thì cũng không làm gì được Tô Vân Thiều.
Ông ấy không giết được cô, mà dù cho giết được cũng không dám giết, chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn.
Sau khi lừa được Thiên đạo thì cuộc sống của Tô Vân Thiều nhàn nhã đến lạ thường.
Sức khỏe của ba mẹ Tô rất tốt, họ bận rộn với công việc, chăm sóc đám nhóc yêu quái, vuốt ve bộ lông xù của chúng, cơ thể khỏe mạnh, nét mặt rạng rỡ. Sau khi Tô Húc Dương bắt đầu tìm hiểu về những lĩnh vực mà anh ta cảm thấy hứng thú thì đã tìm được một người vợ có cùng chí hướng với mình, còn Tô Y Y và Phó Diệp cũng đã có hạnh phúc viên mãn.
Còn những người bạn khác của cô, có người thì đang bận rộn với sự nghiệp, có người thì đang tìm đối tượng, Tô Vân Thiều cảm thấy cũng đã đến lượt mình rồi.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô cũng không có hứng thú gì với tờ giấy kia, cũng không thích những nghi thức rườm rà như đính hôn hay kết hôn, cô chỉ thấy Diêm Vương rất quan tâm tới vấn đề này nên mới chiều theo anh mà thôi.
Dù sao thì anh cũng là người đàn ông duy nhất mà cô từng ngủ cùng trong cả hai kiếp mà, hơn nữa, lần nào cũng là cô chủ động ngã vào lòng anh nên cô cũng phải chịu trách nhiệm thôi.
Những năm gần đây, Diêm Vương đã làm bạn đồng hành cùng cô không ngại khó khăn vất vả, xử lý thỏa đáng mọi việc từ công tới tư của cô và luôn tới tham dự hôn lễ của bạn bè cô với tư cách là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, nhưng từ trước tới nay, anh chưa bao giờ thúc giục cô làm lễ đính hôn hay kết hôn.
Nếu không phải anh luôn thất thần khi nhìn nghi thức hôn lễ của người khác, nếu không phải Tô Y Y lén đưa lịch sử trò chuyện của Phó Diệp và Diễm Vương cho cô xem thì cô thật sự không biết rằng đằng sau đó lại có nhiều chuyện diễn ra như vậy.
Lâu Cảnh không phải kiểu người ngoài lạnh trong nóng, anh muốn làm cái gì đều sẽ nói ra, nhưng lý do khiến anh rõ ràng muốn kết hôn mà lại không nhắc chỉ có một: Không muốn cưỡng ép cô.
"Tại sao em lại ngủ ở đây?" Diêm Vương bế Tô Vân Thiều lên và đưa cô về phòng: "Từ khi nào mà em thích ngủ trên bãi cỏ vậy chứ?"
"Tự dưng em có hứng nên nằm thử thôi." Đôi mắt Tô Vân Thiều vừa mở ra thì đã bị ánh sáng chói rọi bên ngoài chiếu vào làm cô vô thức nhắm mắt lại.
Thấy vậy, Diêm Vương vội bước nhanh hơn: "Thiên đạo tới rồi sao?"
"Vừa mới đi rồi." Tô Vân Thiều cũng không biết tại sao mình lại bỗng nhiên nói một câu không liên quan như vậy: "Lâu Cảnh, chúng ta kết hôn đi."
Trái tim Diêm Vương bị hãng một nhịp, anh vẫn tiếp tục đi và cố bình tĩnh trả lời cô: "Được thôi."
Diễm Vương sợ sau này Tô Vân Thiều nghĩ lại sẽ hối hận nên sau khi đưa cô về phòng, đắp chăn cho cô xong thì anh lập tức mở quỷ môn quay về địa phủ và sai Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa đi lao động chân tay bằng cách khiêng những rương đồ từ trong điện Diêm Vương tới nhà họ Tô. Đồ bọn họ mang tới thật sự quá nhiều, dù nó đã được để trong rương gỗ nhưng vẫn không tránh được những ánh mắt tò mò của đám yêu quái, bọn chúng ngồi vây quanh chiếc rương gỗ, không dám tùy tiện mở ra xem.
Sau khi làm xong việc của mình, bọn họ mới hỏi Diêm Vương: "Diễm Vương, bên trong có gì vậy?"
Diêm Vương nở một nụ cười hiếm thấy: "Quà sinh lễ để cầu hôn đấy."
Các yêu quái: 222
Nhóm quỷ sai: 222
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủ, Diêm Vương đã mang tat cả những thứ đã chuẩn bị xong đến, sau đó anh nhờ người trong nhà và đám yêu quái, quỷ sai cùng nhau trang trí.
Khi Tô Vân Thiều ngủ trưa dậy, đi xuống thì bị đám Viên Viên, Nhu Mễ lôi đi và thấy toàn bộ vương cung của Vân Quốc đã treo đây chữ hỷ và lụa đỏ. Trong sân để đầy những rương quà sinh lễ, mũ phượng và khăn quàng vai phù hợp với dáng người của cô được treo ở trong tâm cung, đến cả chăn màn trên giường cũng được đổi hết thành màu đỏ.
Tô Vân Thiều: "..." Hành động này có phải là nhanh quá rồi không?
Mùi thơm thoang thoảng của hoa bỉ ngạn bay tới. Cô đi theo mùi hương thì nhìn thấy Diêm Vương mặc bộ đồ màu đỏ, đái quan, tóc búi cao ở đầu hành lang đang đi tới. Mặt trời lấp ló sau lưng anh tạo nên vang sáng chói lòa.
Bình thường Diêm Vương toàn mặc quần áo màu đen hoặc là quần áo màu đen tuyền được thêu hoa văn trầm một cách đơn giản, hoặc cũng có thể là màu bạc được thêu nổi những đóa hoa bỉ ngạn to đùng. Đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều thấy anh mặc bộ quần áo có màu sắc tươi sáng tới mức này. Cô thấy trông anh trở nên có sức sống hơn nhiều.
Nhìn kỹ lại thì bộ đồ anh đang mặc trên người chẳng phải là đồ cưới của chú rễ hay sao?
"Sao anh mặc sớm thế?" Nói tới nói lui thì Tô Van Thiều vẫn được thưởng thức cảnh đẹp của người đẹp mặc áo đỏ, tầm mắt di chuyển tới lui trên eo Diêm Vương.
Cảnh cô tự tay tháo thiếc đai lưng màu vàng, lột bỏ lớp quần áo khỏi người anh trong đêm tân hôn đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Bỗng dưng cô lại thấy câu nói này đúng đắn lắm: Cho dù hai người họ đã là vợ chồng lâu năm tới đâu đi chăng nữa cũng nên tìm kiếm cảm giác mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận