Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 612:

Chương 612:Chương 612:
Chương 612:
"Có lẽ bản thân bà ấy tu hành mấy trăm năm cũng có thể thành yêu, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng được suôn sẻ, bởi vì ngay cả mấy trăm năm trước, kiếp hoá hình cũng không hề dễ vượt qua. Nếu không tin, hai đứa có thể đi hỏi bà nội xem."
Ngân Sương biết Tô Vân Thiều đang làm gì, nên bà rất phối hợp mà nói: "Thật sự không dễ dàng gì, năm đó khi bà độ kiếp hoá hình cũng bị sét trời đánh cho suýt chết, Bạch Sương ít hơn bà năm trăm năm tu vi, nhưng cô ấy lại có thể vượt qua kiếp hóa hình rất dễ dàng và thuận lợi.”
Vân Tiêu và Vân Đình không hiểu.
"Nếu người trong thôn Vân đã thích và tôn sùng bà dì như vậy, vì sao đến cuối cùng họ còn đối xử với bà ấy như thế?"
Tô Vân Thiều không trả lời, nhưng lại hỏi một câu hỏi dường như không liên quan: "Người bình thường có thể làm hai cậu bị thương không?”
Vân Tiêu quyết đoán lắc đầu: "Không thể nào."
Vân Đình nói được rành mạch hơn một chút: "Nếu không sử dụng các loại vũ khí có sức công phá lớn như súng và pháo bom, tôi và anh trai đều có thể tránh được, mẹ cũng nói rồi, hầu hết những người bình thường không thể làm gì được chúng tôi." "Phải." Tô Vân Thiệu nói,"Vậy cậu cảm thấy nếu không có người khác giúp đỡ thì người thôn Vân có thể khiến bà dì hai cậu bị thương không?”
Năm đó nếu không có tên đạo sĩ kia... Vân Tiêu cùng Vân Đình đồng thanh nói: "Không thể nào!"
Vân Đình có tư duy nhanh, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại: "Cho nên kẻ xấu xa nhất chính là tên đạo sĩ kia sao?"
Tô Vân Thiều: "Mọi người đều xấu, nhưng xấu nhất là tên đạo sĩ đã bị bà nội của các cậu giết."
Vân Tiêu: "..."
Vân Đình: "..."
Hai cái đầu nhỏ không đủ để chứa đựng bằng ấy thông tin, hai anh em thấy hoa mắt chóng mặt, không biết được rốt cuộc Tô Vân Thiều muốn nói gì.
Tô Vân Thiều không gây khó dễ cho bọn họ, nói thẳng ra đáp án cuối cùng: "Đây là nhân quả luân hồi, có nghĩa là oan oan tương báo khi nào mới dứt, cậu có thể truy cứu sai lầm của họ, nhưng không thể vượt quá giới hạn."
Năm đó, không phải Thiên Đạo không cho phép Ngân Sương trả thù cho em gái, nhưng Ngân Sương vì báo thù mà đã vượt quá giới hạn cho phép nên mới dẫn tới kết quả con trai Ngân Sương cùng con dâu và cháu trai phải chịu nghiệp báo.
Nếu ba trăm năm trước, Ngân Sương biết thế nào là đủ, ngay lúc Thiên Đạo cảnh cáo mà dừng tay đúng lúc, để cho người trong thôn Vân tiến vào địa phủ, xuống mười tám tầng địa ngục trả giá cho những hành vi sai trái của họ lúc còn sống...
Ba trăm năm sau, những người trong Vân này sẽ không mang theo ký ức kiếp trước mà đầu thai, họ sẽ không vì tìm cách để ra khỏi thôn mà mua bán người, làm hại biết bao cô gái trẻ, bao gồm cả Vu Quỳnh, bà lão và Đinh Thục Uyên.
Mặc dù nó sẽ gián tiếp khiến Ngân Dực cùng Vu Diệu không thể gặp nhau, yêu nhau và sinh ra Vân Tiêu, Vân Đình, nhưng Ngân Dực Vu Diệu sẽ không phải chết, và Vân Tiêu, Vân Đình sẽ không mắt cha mẹ từ sớm như vậy. Tô Van Thiều: "Tôi sẽ dẫn người tiêu diệt thôn Vân, để họ chịu sự trừng phạt xứng đáng trên nhân gian ngày, sau khi chết đi tới địa ngục, họ sẽ tiếp tục trả giá cho tội nghiệp mình đã phạm phải trong suốt ba trăm năm qua, các cậu cho rằng như vậy đã đủ chưa?"
Xuất phát từ tận đáy lòng, Vân Tiêu và Vân Đình đều cảm thấy chưa đủ, bởi vì hai anh em bọn họ còn chưa làm gì, giống như chưa hề trả thù cho cha mẹ vậy.
Nhưng lời nói của Tô Vân Thiều cũng không sai, nếu cứ tiếp tục trả thù, có thể sẽ lại liên luy đến những người vô tội khác.
Ngân Sương không muốn ân oán của thế hệ trước liên lụy đến con trẻ, bà vuốt ve hai đứa cháu trai nhỏ, nghiêm túc nói: "Bà nội của các con từ một đại yêu quái có thể hô mưa gọi gió, giờ biến thành người không thể làm được việc gì, đây chính là minh chứng chân thật nhất, để các cháu biết nếu để hận thù che mờ hai mắt sẽ gặp hậu quả gì."
"Vân Tiêu, Vân Đình, trả thù không thể mang lại cho các cháu bất kỳ niềm hạnh phúc nào, nó chỉ tạo ra hết bi kịch này tới bị kịch khác mà thôi." Nhiều năm qua, Ngân Sương đã nhìn thấy người thôn Vân hại rất nhiều cô gái vô tội, bà đã hối hận đến xanh cả ruột rồi.
"Các cháu nghe lời của Tô Vân Thiều, con bé thông minh hơn các cháu nhiều, sau này nếu có gì không hiểu, các cháu có thể đến hỏi con bé, hiểu chưa?"
Vân Tiêu gật đầu: "Cháu biết rồi, bà nội,"
Vân Đình mim môi "Cháu cũng biết rồi."
Dạy dỗ hai đứa nhỏ xong, bốn con quỷ rất nhanh cũng quay trở lại.
Cát Nguyệt: "Đại nhân, chúng tôi đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nhà trưởng thôn rồi, không tìm thấy được may thứ kia."
"Không có việc gì, ngày mai lại tim tiếp" Tô Vân Thiều nhíu mày,"Cát Nguyệt, cô về đúng lúc lắm, mau kể lại chuyện của dì Hồng và anh họ Trác đi." Biết Tô Van Thiều đã mệt, muốn đánh nhanh thắng nhanh, tốc độ nói của Cát Nguyệt rất nhanh, cô ấy còn lược bỏ cả những chỉ tiết không cần thiết.
Kể xong, cô ấy còn thay Tô Vân Thiều đặt ra câu hỏi mau chốt: "Trác Kinh Luân từ đầu đến cuối đều là người bị hại, tại sao trên người của anh ta lại có lời nguyền của thôn Vân? Ba người Vu Diệu, Vân Tiêu và Vân Đình không he thông đồng làm bay với người thôn Vân, vì sao họ cũng có hoa văn hình đám mây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận