Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chuong 1197:

Chuong 1197:Chuong 1197:
Chuong 1197:
Chỉ nghe tên thôi thì Tô Y Y đã biết ngành kỹ thuật viễn thông này liên quan đến những gì rồi. Sau khi nghe giáo sư Chân nói xong, cô ấy lập tức liên tưởng đến kỹ thuật liên lạc giữa địa phủ và trần gian.
Mặc dù Diêm Vương đã xây dựng một hệ thống thiết bị và công nghệ hoàn chỉnh ở địa phủ, nhưng nó chỉ giới hạn trong khu vực địa phủ, hơn nữa bởi vì cơ sở hạ tầng ở trần gian không theo kịp nên cũng bị hạn chế rất nhiều.
Nếu giáo sư Chân có thể hỗ trợ nâng cao kỹ thuật thì địa phủ và trần gian sẽ đạt được sự hợp tác và hòa hợp chưa từng có. Nghĩ đến đây, Tô Y Y hơi dao động.
Giáo sư Hồ nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin: "Em thật sự suy xét đến ngành đó à?!"
Người học trò mà ông ấy đã đào tạo hơn nửa năm nay, chẳng lẽ cứ thế mà tặng không cho vợ mình hay sao?
"Thưa thầy, không phải đâu, em đang suy nghĩ về một dự án mới ấy al"
Giáo sư Hồ không tin cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Em nói cho thầy nghe thử xem."
Tô Y Y lấy bùa yên tĩnh từ trong túi ra, đặt lên bàn rồi mới bắt đầu giải thích: "Có lẽ thầy và cô đều biết chị em là người trong Huyền môn, vì một số lý do nên em mong có thể kết hợp khoa học và Huyền học với nhau. Đến thời điểm hiện tại, chúng em đã bắt đầu nghiên cứu về chiếc kính mà sau khi đeo vào có thể nhìn thấy quỷ hồn. Dự án này đã có phương hướng nghiên cứu sơ bộ, tập hợp được nhiều đối tác cùng chung chí hướng và đã tìm được nhà tài trợ rồi."
Hai vợ chồng đều nghe đến ngây người. Chuyện gì thế này? Một học sinh lớp mười hai sắp thi đại học âm thầm bắt tay vào việc nghiên cứu rồi sao?
"Ngoài ra chúng em còn muốn xây dựng một mạng lưới có thể cho địa phủ và trần gian liên lạc với nhau. Tình huống lý tưởng nhất là sau khi tin tức có người qua đời được báo xuống địa phủ thì dưới đó sẽ phái Âm sai đi bắt quỷ hồn về, như vậy có thể tránh nhiều sự kiện siêu nhiên xảy ra ở trần gian. Đương nhiên làm như thế cũng sẽ có nhiều bắt lợi."
Tô Y Y đưa ra một ví dụ, Chúc Dân Học và con mèo bị cậu ta tra tần đến chét: "Nếu hồn phách của con mèo bị đưa đến địa phủ ngay sau khi nó chết thì không có cách nào biết được Chúc Dân Học đã làm gì lúc nó còn sống. Nhưng vào lúc này, nếu hệ thống giữa địa phủ và trần gian có thể liên kết với nhau, chúng ta sẽ biết được những tội lỗi mà cậu ta đã gây ra và để cậu ta ở trần gian chịu phạt, giảm thiểu tình trạng những chú mèo khác bị hành hạ giống như vậy." Chuyên ngành của giáo sư Hồ không thuộc lĩnh vực này, nhưng ông ấy lại nhớ đến sự việc trước kia, lúc ấy là luật sư thực tập Nguyễn Mai do con gái ông ấy hướng dẫn đã đi tìm Tô Vân Thiều để cứu con gái mình.
Nghĩ đến đây ông ấy lập tức nhận ra lợi ích của việc kết nói hệ thống giữa địa phủ và trần gian.
Con gái của ông ấy thật may mắn, đúng lúc gặp được một đại sư trong Huyền môn như Tô Vân Thiều mới có thể giữ được mạng sống, những người khác chưa chắc đã có vận may này.
Nếu hệ thống được kết nối với nhau, có thể lúc con gái ông ấy vừa xảy ra chuyện, sau khi gọi cảnh sát thì các đại sư trong Huyền môn sẽ đến cứu chữa cho con gái ông ấy kịp thời.
Giáo sư Chân đã nghe và hiểu được tính thực thi của dự án này, bà ấy thích những thách thức có độ khó cao, kể cả những kỹ thuật mà trên thế giới chưa có người nào làm được, và cũng bao gồm cả việc cướp đi học sinh của chồng mình.
"Nếu em có hứng thú về vấn đề này thì càng phải đến khoa kỹ thuật viễn thông của cô. Có điều thời gian xét tuyển riêng của trường đã qua rồi nhưng với thành tích của em, cô tin rằng em vẫn có đủ khả năng đậu đại học A. Đến lúc đó, em..."
"Chờ một chút!" Giáo sư Hồ thấy nếu mình còn không lên tiếng nữa thì học sinh sẽ bị vợ mình cướp mất, thế là ông ấy vội vàng ngăn cản: "Em ấy là một hạt giống tốt của khoa vật lý, bên khoa của bà đã có nhiều người lắm rồi, đừng giành với tôi nữa màt”
Giáo sư Chân: "Chỉ là "một hạt giống tốt" thôi sao? Ông không có lời khen nào khác nữa à?”
"Tôi sợ em ấy tuổi còn trẻ mà đã kiêu ngạo và tự mãn nên mới không khen em ấy, bà quen biết tôi nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu tính của tôi hay sao?!"
"Em ấy lớn như vậy rồi mà còn kiêu ngạo cái nỗi gì nữa?"
"Tôi..." Giáo sư Hồ bị hai chữ "kiêu ngạo" làm nghẹn đến cả mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thật sự không biết nên nói thêm gì, cuối cùng ông ấy chỉ để lại một câu: "Tôi đi xem mấy đứa kia", còn không tìm được một lý do chính đáng đã mau chóng chạy ra ngoài.
Ngay khi cửa phòng nghỉ đóng lại, trong mắt của giáo sư Chân tràn ngập ý cười.
Tô Y Y làm sao có thể không biết vợ chồng người ta đang cãi nhau cho vui thôi chứ.
"Cô ơi, em đi theo thầy học vật lý cũng được nửa năm rồi, nhưng chưa từng nghe thầy nhắc đến cô, cũng chưa gặp cô bao giờ, cô ở nước ngoài sao ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận