Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 471:

Chương 471:Chương 471:
Chương 471:
Thấy em trai nghịch ngợm, Vân Tiêu cũng bó tay, lắc đầu nói: "Anh, đi xem thử, em, trông chừng. '
Trăn vàng thấy hơi lo cho con tê tê nhỏ, không biết nó đã lăn đến đâu rồi, chẳng biết có thể an toàn rời khỏi đây không nữa, thế là nó đáp lại Vân Tiêu: "Đi đi."
Vân Tiều nhìn Tô Vân Thiếu đang nhắm mắt ngồi thiền rồi bò về phía con tê tê nhỏ vừa lăn ra.
Không có anh trai ở đây, bên kia mắt đi bảo vệ, trăn vàng suy nghĩ một chút sau đó duỗi thân trăn của mình ra quấn quanh Tô Vân Thiều để bảo vệ cô ở giữa. Hứ, nó không tin nó đã quấn chặt như vậy rồi mà còn có thứ gì có thể đến đây quấy ray nữa.
Lúc Tô Vân Thiều ngồi thiền, tốc độ hấp thu nguyên khí của cô quá nhanh, khiến cho sinh vật trong hang cảm giác bất thường nên bọn chúng nhanh chóng bu lại.
Có vài con sau khi nhìn thấy trăn vàng thì đã bỏ chạy, có vài con thì ngốc nghếch đứng yên nhìn.
Trăn vàng không thèm de ý đến may con tôm con tép này, nó thấy mấy "con tôm nhỏ" chưa chịu chạy trốn thì ngáp một cái, há cái miệng to lớn ra, trong hang đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Chỉ chốc lát Vân Tiêu đã dùng đuôi cuốn con tê tê nhỏ trở về. Con tê tê nhỏ có lẽ đã nhận ra bản thân sẽ không bị ăn nên không cuộn tròn thành quả cầu nữa, đuôi của nó móc ngược lại đuôi của Vân Tiêu.
Trăn vàng: "..." Nó nghĩ cái đầu khổng lồ của xà đại gia là để trang trí hay sao? Vậy mà lại không sợ hãi chút nào!
Nó bực bội dùng đuôi đâm tê tê nhỏ, con tê tê nhỏ kêu chít sau đó chạy ra ngoài, nhưng lại bị động lực tác động lăn trở về.
Tô Vân Thiều ngồi thiền xong vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bên cạnh hai con trăn lớn xuất hiện một con tê tê nhỏ đang đu đưa trên đuôi của Vân Tiêu, trăn vàng thỉnh thoảng sẽ dùng đuôi hat hát nó, giống như đang chơi đu dây. Tô Van Thiều: "..." Thì ra loài trăn đều chơi đùa như vậy à?
Tê tê là động vật quý hiếm bậc nhất được quốc gia bảo vệ, là loài động vật có vú có vảy còn tồn tại duy nhất trên thế giới, nhưng mãng xà cũng là động vật bậc nhất được quốc gia bảo vệ, hai loài động vật được bảo vệ chơi đu dây với nhau chắc là được nhỉ...
Giống như khi Viên Viên và Nhu Mễ đánh đắm chơi đùa với nhau thôi, cho nên Tô Vân Thiều sẽ không xen vào.
"Chị on rồi sao?" Trăn vàng rút đuôi lại, thể hiện dáng vẻ "Xà đại gia tôi không có hứng thú với trò trẻ con này, tôi chỉ đang chơi với may đứa nhóc này mà thôi, chị đừng có hiểu lầằm!". Tô Van Thiều lại thấu hiểu rất đúng chỗ, chứ không phải do sống lâu trong chốn thâm sơn cùng cốc thế này, không có trò chơi giải trí nào cả nên cảm thấy chán sao, khó lắm mới có một trò chơi nên mới chơi một lát thôi, cô hiểu mà.
"Vậy em họ Vân giống anh trai có được không?”
Trăn vàng: "Được thôi."
"Anh trai tên Vân Tiêu, vậy em tên Vân Đình nhé? Đình trong "sắm sét"." Tô Vân Thiều gợi ý.
"Vân Tiêu, Vân Đình ..." Hai cái tên này vừa nghe đã biết là anh em ruột, trăn vàng chấp nhận, gật gật đầu.
Vốn dĩ Vân Tiêu ngốc ngốc ngơ ngo, Sau khi co ten thi linh tri tang nhanh, cuối cùng là học được cách nói chuyện.
Lúc đầu Vân Đình nói chuyện lưu loát, sau khi có tên cũng không thay đổi gì, ít nhất Tô Vân Thiều quan sát thì không thấy nó có thay đổi gì cả.
Cô chỉ thuận tay giúp đỡ chúng nó thôi không yêu cầu và sẽ không quản chúng, dù sao đặt tên cũng không ảnh hưởng xấu gì đến cô.
"Vân Đình, em có biết hoa vân mây lành trên cơ thể Vân Tiêu là gì không?"
Tô Vân Thiều giơ tay lên, Vân Tiêu hiểu ý đưa đuôi cho cô, con tê tê nhỏ bám trên đuôi nó thuận theo đó trượt xuống người cô. Tô Van Thiều đột nhiên bị ép ôm lấy động vật được bảo vệ bậc nhất: "..."
Tê tê nhỏ hít mũi, ngửi được hơi thở khiến nó cảm thấy thoải mái nên yên lặng nằm yên ở đó.
Tô Vân Thiều nghi ngờ những lời Cao Nhiên nói là đúng, trên người cô thật sự có buff thân mật gì đó, nếu không tại sao lại thu hút nhiều bé con như vậy chứ?
Tuy Vân Tiêu là anh trai nhưng tốc độ phát triển hơi chậm, hiện tại trí thông minh chỉ tương đương với một con non.
Được rồi, chuyện này không quan trọng.
Một tay Tô Vân Thiều ôm tê tê nhỏ, một tay cầm cái đuôi có hoa van may lanh cua Van Tieu dua cho Van Đình xem.
Không ngờ được sau khi Vân Đình nhìn thấy cũng quay người lại: "Tôi cũng có.”
Tô Vân Thiều dùng điện thoại chiếu sáng, cô phát hiện quả thật trên cơ thể Vân Đình cũng có, hình của Vân Tiêu phát triển ở đuôi, của Vân Đình lại phát triển trên lưng.
“Tại sao lại có hình này?”
Vân Tiêu: "Sinh, ra, đã, có, ạ."
Vân Đình: "Trên người mẹ tôi cũng có."
Nhắc đến mẹ, Tô Vân Thiếu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
"Vân Tiêu cho chị xem một đoạn ký ức của em ấy, người phụ nữ xinh đẹp đó là mẹ của các em sao2"
Vân Tiêu: "Đúng, rồi, ạ."
Vân Đình: "Phải."
Cô sợ định nghĩa mẹ của bọn chúng khác với định nghĩa mẹ của con người, Tô Vân Thiều đổi cách nói khác: "Cô ấy là người mẹ đã sinh ra các em, cũng là người mẹ đã nuôi các em đúng không?"
Vân Tiêu: "Sinh, nuôi, cả hai."
Vân Đình: "Tôi biết chị muốn hỏi chuyện gì."
Trăn vàng hất đuôi: "Đúng như chị nghĩ, mẹ của chúng tôi là con người, ba là Xà Yêu, dòng máu trong người chúng tôi là nửa người nửa yêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận