Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1093:

Chương 1093:Chương 1093:
Chuong 1093:
Khúc Vu Hoa: 222
Vậy là cả ba người họ đều ngửi thấy rồi sao?
Đang nghĩ ngợi thì Phương Hữu Đức đã thẳng thắn mở miệng: "Ngày đầu tiên tới đây, đứng cách trưởng thôn có hơi xa nên chưa phát hiện, hôm nay đã ngửi được một mùi hôi thối rất tanh.
Nụ cười trên mặt trưởng thôn cứng đờ.
Tuệ Tâm cũng không muốn để cho một người phụ nữ bị mắt mặt xấu hổ như vậy, nhưng thật đáng tiếc người trước mặt tội nghiệt đầy người, có chết vạn lần cũng không hết tội, cho nên không cần phải chừa chút mặt mũi.
"Có lẽ là nghiệt chướng do quanh năm hại người và ăn thịt người gây ra."
Nghe vậy, biết mấy người bọn họ đã điều tra được rất nhiều, trưởng thôn không thể cười nỗi nữa.
Trên khuôn mặt già nua kia không còn nụ cười, dưới ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi cũng không cảm nhận được một chút am áp, Ái Nhi nhịn không được rùng mình một cái.
Trưởng thôn: "Các người đã tra được bao nhiêu rồi?"
"Vậy phải xem bà muốn nghe bao nhiêu." Đến nước này, Tô Vân Thiều cũng không muốn che giấu,"Bà muốn tôi ke về việc hơn hai trăm năm trước bà và con trai bà đã chia thịt từ trên người của Ngao Khả Tâm, hay là từ hơn bốn mươi năm trước, bà đem cháu gái thuần âm là Cố Ái Nhi của mình tặng cho Cố Trường Trạch đây?"
Vừa nói cô vừa ném bùa nói thật lên người của trưởng thôn và Ái Nhi.
Ái Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, cô gái xa lạ này đang nói cái gì vậy?
Trưởng thôn sửng sốt, đã điều tra được đến mức này rồi sao?
"Các người là do ai phái tới?"
"AI phái tới không quan trọng, quan trọng là bà có biết người cháu gái bị bà tự tay đưa ra khỏi dao Truong Tho lai bi chinh con trai của bà giết chết như thế nào không?"
"Chết vì bệnh." Thôn trưởng kiên trì nói,"Nó chét vì bị bệnh."
Tô Vân Thiều: "Cần gì phải lừa mình dối người như vậy chứ? Thân phận nữ thuần âm của người cháu gái đã định trước một khi rơi vào trong tay Cố Trường Trạch nhất định sẽ chết không tử tế, nhưng chỉ sợ bà không nghĩ tới con trai ruột của bà, lại ném đứa cháu gái của mình vào trong quan tài, dùng vô số người để huyết tế cô ấy, khóa hồn phách của cô ấy ở trong thân thể biến thành một cỗ huyết thi, thành một sự tồn tại chẳng phải người, chẳng phải quỷ mà cũng không phải yêu, các giới đều không thu.
Hô hắp của trưởng thôn trở nên dồn dập, môi run rẩấy, hai tay chống gậy cũng run ban bật,"Sẽ không, nó sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, nó chỉ cần nữ thuần âm sinh ra một đứa con mà thôi!"
Bốn người Tô Vân Thiều và các yêu quái quỷ sai đều sợ ngây người.
Không phải sợ vì trưởng thôn lại lửa mình dối người như thế, cho rằng Cố Trường Trạch đã hại nhiều người như vậy còn có thể buông tha một đứa cháu gái, mà là sợ vì suy đoán và cách làm của trưởng thôn.
Khúc Vu Hoa không thể tưởng tượng nổi mà lên tiếng hỏi: "Cho nên bà cảm thấy việc con trai của bà kết hợp cùng với cháu gái của bà rồi sinh con là không có van đề gì sao? Bà điên rồi!"
Ái Nhi giống như đã hiểu ra điều gì đó, sốt ruột hỏi: "Người cô nói là chị hai của tôi sao?"
Khúc Vu Hoa gật đầu,"Lúc vừa sinh ra vì ngày sinh của mình mà cô ấy đã bị trưởng thôn giao cho Cố Trường Trạch. Sau đó ông ta lại giao cô ấy cho một đôi vợ chồng nuôi dưỡng, mỗi ngày đều bị giám sát, đến thời điểm thích hợp liền giết chết, sau khi chết vẫn luôn bị nhốt trong thi thể hai mươi năm, chôn ở dưới mộ, suýt chút nữa đã trở thành công cụ của Có Trường Trạch."
Ái Nhi không dám tưởng tượng chị gái ruột của mình vậy mà đã trải qua chuyện đáng sợ như thế, vừa tức vừa sợ,"Vậy chị của tôi bây giờ đang ở đâu?"
Cái này Khúc Vu Hoa không thể nói được.
Cô hỏi trưởng thôn: "Bà ngay cả cháu ruột của mình cũng có thể ăn được, chỉ là một đứa cháu gái từng bị ngược đãi đến chết chắc hẳn sẽ không đau lòng đâu nhỉ? Đêm dài nằm mộng, bà đã bao giờ từng mơ thấy những đứa trẻ đáng thương đó lần nào chưa?"
Trưởng thôn ngây ngốc tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Vân Thiều chạm vào vòng tay gỗ hòe, Ngao Khả Tâm từ trong vòng tay chui ra, hiện ra trước mặt trưởng thôn. "Cố Linh Hoa, bà còn nhớ tôi không?"
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, trưởng thôn chậm rãi ngang đầu, đập vào mắt chính là một người phụ nữ búi tóc và mặc đồ cổ trang.
Đôi mắt của bà ta không phải mù hoàn toàn, nhưng nhìn cũng không rõ lắm, sau khi híp mắt nhìn thấy rõ người nọ là ai liền kinh hãi mà lùi lại vài bước, thét chói tai: "Ngao Khả Tâm, cô chưa chết!"
Tô Vân Thiều: 222
Phản ứng này giống như không biết chuyện Cố Trường Trạch đã làm Ngao Khả Tâm sống lại.
Ngao Khả Tâm cảm thấy kỳ quái, tiến về phía trước một bước để tới gần trưởng thôn, dùng giọng điệu mang theo ý tứ khoe khoang nói: "Sao nào, Cố Trường Trạch không nói cho bà biết, ông ta xây cho tôi một tòa cung điện dưới đáy biển, làm đảo Trường Thọ phải đưa tế phẩm quanh năm suốt tháng, chính là để giúp tôi sống lại?"
Trưởng thôn hít một ngụm khí lạnh, không cầm nỗi gậy nữa, run ray đứng ở đó giống như một người mẹ đáng thương bị con trai vứt bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận