Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 655:

Chương 655:Chương 655:
Chương 655:
"Nếu là động vật được quốc gia bảo vệ khác thì chúng tôi không rõ lắm, nhưng nếu là báo tuyết nhỏ, thì trước đây chúng tôi đã từng thấy ở nhà Nam Nam. Lúc ấy cả nhà bọn họ còn tưởng rằng đó là một chú mèo con. Vốn dĩ chúng tôi còn định ở đó đợi cảnh sát đến, nhưng lại phải đợi máy tiếng đồng hồ."
Ba Tô nhanh chóng nói hết nguyên nhân một lượt: "Nhưng chúng tôi phải bắt kịp chuyến bay về thành phố B vào ngày mai, vậy nên không thể chờ được lâu như vậy, đành phải đi trước."
Cách nói vô cùng trùng khớp với lời khai của cha mẹ Nam Nam, hoàn toàn không có lấy một chút khác biệt.
Lại thêm trên cả quãng đường tới đây, họ chỉ nhìn thấy dấu vét duy nhất của một chiếc xe lữ hành, hơn nữa còn di chuyển về hướng tây, hoàn toàn không đi đường vòng trở về, cảnh sát vẫn nghiêng về khả năng bọn họ không nói dối.
Nhưng để đề phòng trường hợp lỡ như, đồng chí cảnh sát dẫn đầu nói: "Chúng tôi vẫn còn chức trách trên vai, vậy nên mọi người có thể phối hợp một chút, để cho chúng tôi vào trong nhìn thử xem."
Ba Tô vô cùng hào phóng mà tránh ra vị trí cửa xe: "Vào đi."
Mẹ Tô quay vào trong kêu lớn: "Húc Dương, Vân Vân, Y Y, mấy đứa ra ngoài này một chút, để mấy đồng chí cảnh sát vào bên trong nhìn xem.”
Tô Húc Dương, Tô Vân Thiều và Tô Y Y đều lần lượt đi ra ngoài, Tô Vân Thiều còn ôm một chú mèo trắng có cái đầu be bé ở trong lòng mình, cô vô cùng nghe lời mà nhường toàn bộ không gian bên trong xe lữ hành cho cảnh sát vào kiểm tra.
Hành vi thẳng thắn cùng thái độ phối hợp kiểm tra của bọn họ khiến cảnh sát cũng thấy yên tâm đôi chút, sau khi lên xe cũng không lục tung mọi thứ, chỉ mở một số chỗ có thể giấu báo tuyết nhỏ ra xem.
Sau khi bọn họ phát hiện bên trong căn bản không hề giấu một con báo tuyết hay khẩu súng săn lông thú nào cả liền đóng tất cả lại, cố gắng giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
Máy đồng chí cảnh sát kiểm tra hết một lượt vẫn không thấy gì, lúc xuống xe liền tỏ vẻ xin lỗi.
"Thật ngại quá, đêm hôm thế này rồi còn làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Chúng tôi đã kiểm tra hết một lượt, đều không có vấn đề gì."
Ba Tô: "Không sao đâu, đây đều là công việc của mấy đồng chí cả."
Mẹ Tô: "Báo tuyết nhỏ đáng yêu đến thế lỡ như bị người xấu trộm đi thì thật kinh khủng. Vậy nên kiểm tra cần thận một chút cũng là điều đương nhiên." Cả một nhà năm người thì đã có hai người lớn ra mặt, ba đứa trẻ thì im lặng đứng cạnh phối hợp, hoàn toàn không nói một lời nào.
Tận đến lúc cảnh sát chuẩn bị rời đi, Tô Vân Thiều mới bước lên phía trước hỏi: "Thật ngại quá, cho cháu hỏi một chút."
Đồng chí cảnh sát dẫn đầu nói: "Cháu muốn hỏi ¡ gì?"
Tô Vân Thiều: "Trước đây lúc cháu ở nhà của Nam Nam, cháu có nghe cha mẹ của Nam Nam nhắc đến việc cánh rừng này có rất nhiều kẻ săn trộm trái phép. Nhưng bọn họ chỉ săn trộm báo tuyết hay còn săn trộm những động vật cần được bảo vệ khác?"
Sắc mặt của đồng chí cảnh sát kia bỗng tram xuống: "Chúng săn trộm tất cả, nhưng gần đây số lượng báo tuyết bị săn trộm tương đối nhiều. Thật ra số lượng báo tuyết ở chỗ chúng tôi vốn dĩ đã tương đối ít rồi. Nhưng có lẽ cách đây không lâu đã xảy ra chuyện gì đó, có một đám báo tuyết chạy từ bên kia sang bên này. Lúc tuần tra mới phát hiện ra có rất nhiều thi thể của báo tuyết bị mấy kẻ săn trộm kia lột da."
Một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi hơn một chút nói bằng giọng vô cùng tức giận: "Những con báo tuyết trưởng thành đều bị chúng lột da, ngay cả những con báo con mới lớn hay những con báo mẹ mang thai chúng cũng không buông tha. Quả thật không còn tính người!" Vừa nghĩ tới cảnh những chú báo tuyết dễ thương giống hệt như những quả cầu tuyết nhỏ bị người ta lột da, những thành viên trong nhà họ Tô đều cảm thấy khó chịu, sắc mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khó coi.
Giọng nói của Tô Húc Dương cũng dần trở nên tức giận, sắc mặt lại càng khó coi: "Nếu như nói báo tuyết trưởng thành bị bọn chúng lột da cháu còn có thể lý giải, nhưng báo tuyết con chỉ lớn to có từng đó, vậy da lột thì có tác dụng gì cơ chứ?”
"Có thể là bởi vì chúng cảm thấy da lông của mấy con non càng mềm hơn đi?" Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng thốt lên: "Nếu không phải bởi vì những kẻ có tiền theo đuổi và đua đòi da thú tự nhiên gì đó thì nào có nhiều báo tuyết bị giết hại để lột da đến như vậy?”
Mấy người nhà họ Tô có tiền:
May thay cả nhà họ từ trước đến nay đều không dùng bất cứ một loại lông thú tự nhiên nào, nếu không đã không biết có bao nhiêu loài động vật nhỏ dễ thương bởi vì nguyên nhân này mà bị chúng ra tay sát hại, gây ra biết bao tội ác.
Đồng chí cảnh sát vẫn im bặt từ đầu đến cuối cuối cùng cũng nói chuyện: “Irong một khoảng thời gian dài, số lượng người trên thảo nguyên cũng tăng lên. Lũ săn trộm cũng ra tay không chút kiêng ne. Nếu mọi người bắt gặp những kẻ khả nghi trên đường thì tuyệt đối không được manh động mà nhất định phải báo ngay cho cảnh sát!”
Cả nhà họ Tô ai nấy đều gật đầu đồng ý: "Nhất định sẽ báo!"
Tô Vân Thiều: "Có thể bắt được bọn chúng không?”
"Vô cùng khó."Đồng chí cảnh sát lắc đầu: "Đám người đó chỉ cần đem súng săn và lớp lông thú mà bọn chúng lột xuống giấu đi rồi lại trà trộn vào trong dân thường thì cảnh sát rất khó bắt được bọn chúng. Hơn nữa thảo nguyên này lại rộng lớn đến vậy, nhân lực của chúng tôi quả thật không đủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận