Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 358:

Chương 358:Chương 358:
Chương 358:
Lần thứ hai suýt bị bán đi, Vương Thúy Hoa y thức được vận khí của mình thực sự không tốt, không thể làm nổi điều gì, bà ta khó có thể có được cuộc sống tốt đẹp.
Bà ta đã tìm được ứng cử viên phù hợp nhất cho chiếc vòng mà mẹ bà ta tặng: con gái của viên cảnh sát đã giải cứu bà ta ra khỏi hang 6 của bọn bắt cóc.
Con gái của viên cảnh sát nhỏ hơn bà ta vài tuổi, xinh đẹp như đoá hoa, thậm chí còn xinh đẹp hơn Thúy Linh nhiều.
Cô bé đó tên là Bảo Nhi, từ tên gọi cũng biết cô bé ấy chính là cục cưng được người nhà yêu thương, từ nhỏ đã được người nhà nuôi chiều, đáng tiếc điều kiện gia đình không được tốt, cho nên Bảo Nhi chỉ có một đôi hoa tai nhỏ bằng bạc.
Vương Thúy Hoa lấy lý do "Ân cứu mạng, khó có thể trả hết", để lại chiếc vòng bạc rồi lặng lẽ rời đi.
Sau này, vận khí của bà ta dần dần tốt lên, nhan sắc cũng dần dần được cải thiện, có thể biết được chiếc vòng đã đi được đến đâu rồi.
Nhưng được một thời gian, Vương Thúy Hoa phát hiện ra mình lại bắt đầu xui xẻo.
Bà ta vất vả mãi mới tìm được nhà của Bảo Nhi, từ trong miệng của mẹ Bảo Nhi bà ta biết được, Bảo Nhi đã bị giết khi trên đường tan làm về nhà, cha của Bảo Nhi ngày đêm tìm kiếm hung: thủ, trong quá trình truy bắt hung thủ ông ấy đã bị thương, vết thương quá nặng nên ông ấy cũng đã qua đời.
Nếu nói cái chết của tên buôn người kia chính là nỗi đau mà Vương Thúy Hoa không muốn đối mặt nhất, thì cái chết của Bảo Nhi và cha của Bảo Nhi hẳn là nỗi bắt an mà bà ta không muốn nhớ tới nhát, bởi bà ta biết rõ Bảo Nhi là bị chiếc vòng tay bạc hại chết.
Bà ta giết tên buôn người đó là bởi vì nếu không giết ông ta, bà ta sẽ bị lừa bán đến nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lụy đến viên cảnh sát tốt bụng đã cứu mạng mình va người con gái tên Bảo Nhi của ân nhân không có chút liên quan gì đến mình.
Bà ta cho rằng vòng tay mượn vận may cùng lắm chỉ mượn một chút vận may mà thôi, chứ không biết xui xẻo có thể giết chết người.
Dù vậy, sau đó Vương Thúy Hoa vẫn lấy lại chiếc vòng tay bạc kia về, tiếp tục tìm được người chủ thứ ba cho nó.
Tô Vân Thiều nghe được tin tức của người xui xẻo thứ ba từ trong ảo cảnh của Vương Thúy Hoa xong thì thu trận pháp ảo ảnh lại, tung một tắm bùa nói thật lên.
"Vương Thúy Hoa, cặp thẻ gỗ mượn mạng bà lấy từ đâu?" Bị buộc phải nhớ lại cảnh tượng khó chịu nhất trong đời, biểu cảm của Vương Thúy Hoa rất hoảng hốt, bà ta run ray nói ra hết toàn bộ những gì mình biết.
"Cặp thẻ gỗ kia là đồ vật đặt trong đáy hòm của mẹ tôi, mỗi người trong thôn của mẹ tôi trước khi rời khỏi thôn sẽ được trưởng thôn tặng cho một cặp thẻ gỗ."
Khi biết được chuyện mượn vận may, mượn mạng không phải là hiện tượng xuất hiện ở một cá nhân, mà là cả một thôn, tuy Tô Vân Thiều có vốn kiến thức rộng rãi nhưng cũng bị sốc, Tần Sóc lại càng sốc hơn, anh ta thấy cả người mình tê ran.
Hai người bọn họ không thấy được cụ thể những cảnh tượng mà Vương Thúy Hoa đã thấy trong lúc bị thôi miên, tuy nhiên, từ những biểu cảm vui buồn lẫn lộn, tiếng chửi mắng hay những lời làm bằm của bà ta, họ cũng đã đoán ra được bảy tám phần.
Vương Thúy Hoa vụng trộm giữ lại chiếc vòng tay, đổ trách nhiệm cho mẹ bà đã không nói cho bà ta biết về chiếc vòng tay có thể mượn vận may, trách mẹ bà ta không quan tâm đến bà ta, cho nên mới khiến bản thân bà ta gặp phải xui xẻo.
Đánh ngất Thúy Linh, ném cô ấy ở ven đường, gián tiếp dẫn tới chuyện Thúy Linh bị làm nhục phải nhảy sông, Vương Thúy Hoa không thấy áy náy hay đau khổ một chút nào, ngược lại còn vui mừng trước cái chết của cô dâu Thủy Sinh, vì như thế ông ta có thể cưới bà ta.
Cười nhạo anh trai mình cả đời chỉ có thể vụng trộm với vợ người ta rồi bị người ta đánh gãy chân, nhưng bà ta không nghĩ rằng việc hôn nhân của Vương Thiết Trụ không thành chính là bởi vì bà ta, hơn nữa sau này Vương Thiết Trụ không thể lấy vợ cũng là vì bà ta.
Con người Vương Thúy Hoa rất ích kỷ, gặp phải chuyện thì đổ hết lỗi lên đầu người khác, chứ không hề xem xét lại vấn đề trên người mình, cho nên bà ta cứ năm lần bảy lượt mượn vận may của người khác cũng chẳng có gì lạ.
Trên đời này có nhiều người giống như Vương Thúy Hoa, cũng có biết bao nhiêu người cứu người rồi lại nhận oán như viên cảnh sát nọ và Bảo Nhị, nhưng... cô không ngờ tới sẽ có cả một thôn chuyên mượn vận may, mượn sinh mạng của người khác.
Tô Vân Thiều dựa vào những việc Vương Thúy Hoa đã làm trong ba mươi năm nay để làm cơ sở suy tính, cái thôn kia liên tục mượn vận may, mượn mạng đã ngót một trăm năm nay, hơn nữa, họ còn lưu truyền pháp thuật này cho cả những người ngoài nhờ vào những cô gái được gả ra ngoài.
Cô tính sơ qua một lượt, chỉ trong vòng một trăm năm này, số lượng người bị phép thuật kia hại chết thảm trên cả nước đã nhiều tới đáng sợ rồi.
Tô Vân Thiều hỏi tiếp: "Thôn kia tên là gì? Ở nơi nào?"
Vương Thúy Hoa: "Tôi chưa từng tới thôn Vân, nhưng mẹ tôi nói trừ phi là những cô gái sinh vào ngày toàn âm, còn những người khác một khi đã rời đi thì sẽ không thể quay lại."
Những cô gái sinh vào ngày toàn âm? Tô Vân Thiều hốt hoảng, cái chết của Cát Nguyệt vào hai mươi năm trước liệu có liên quan gì đến thôn Vân và người dân ở đó hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận