Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 547:

Chương 547:Chương 547:
Chương 547:
Sau khi tính xong, Tô Vân Thiều nhờ Tần Sóc lấy bản đồ ra, cô tính lại khoảng cách và phạm vi thực tế.
"Anh đi tới thành phố C ở tỉnh bên cạnh tìm kiếm, nơi chôn thi thể có rất nhiều kim loại, nhiều nước, lại nhiều đất. Khi chết đứa trẻ này đã chịu rất nhiều đau khổ, cho nên trong lòng nó đã sinh ra một chút oán khí, anh nhớ cẩn thật một chút."
Câu Tử: "Chẳng lẽ là tại công trường xây dựng sao?”
Tiểu Lưu nghiêng người quay lại, nói: "Nước trong công trường xây dựng đều có xi măng, cái này cũng được tính sao?” Tần Sóc hỏi: "Van Thiều, nơi nhiều nước đó là sông lớn hay sông nhỏ, hoặc chỉ như một con suối nhỏ thôi?"
Tô Vân Thiều: "Sông lớn."
Nói đến mức này, thực tế cô đã đưa ra được rất nhiều thông tin.
Thành phố C không phải là sân nhà của Tần Sóc, hoặc là anh phải lặng lẽ tới đó tìm người, hoặc là phải liên lạc với cảnh sát địa phương để cùng nhau tìm kiếm.
Xét thấy lợi ích của bùa Bình An và bùa nói thật đem lại, Tần Sóc đương nhiên là lựa chọn cách sau - cách có hiệu quả nhất.
Anh đi liên hệ với đội điều tra hình sự của thành phố C, nói rằng phía bên này vì để truy bắt bọn buôn người nên không còn nhiều cảnh sát, nhờ cục cảnh sát bên đó điều người giúp đỡ bọn họ tìm kiếm, anh còn nói nếu cần thiết thì có thể sử dụng bùa mở mắt Âm Dương để lúc tìm người sẽ càng thuận tiện hơn.
Nhưng vốn dĩ số lượng bùa đã không nhiều, giờ lại phải chia ra, điều này làm cho Tần Sóc cảm thất rất đau đầu.
Khi Tần Sóc đi bên ngoài gọi điện thoại, Bộc Tử Duyệt cũng đã nghe nói Tô Vân Thiều tới nên vội vàng chạy qua.
"Chị vừa mới nghe người trong đội nói Vân Thiều tới đây, chị còn có chút không tin nỗi, vì đã lâu rồi em không có tới đây."
Tô Vân Thiều cười chào hỏi: " Chị Tử Duyệt."
Bộc Tử Duyệt ôm lấy bả vai của Tô Vân Thiều, không nói hai lời đã muốn đưa người đi,"Đi đi đi, đi tới văn phòng của chị, gần đây chị mua được chiếc bánh kem hình ly rượu rất nỗi tiếng, phải đứng xếp hàng ở cửa hàng đó rất lâu mới mua được đấy."
Thấy Tô Vân Thiều sắp bị dẫn đi, các cảnh sát còn lại trong văn phòng nhất trí cùng nhau bắt đầu tần công Bộc Tử Duyệt.
"Bộc pháp y, cô cứ từ từ đãi"
"Chuyện của chúng tôi đã giải quyết xong đâu."
"Đội phó sẽ quay lại ngay."
"Bộc pháp y, cô làm như vậy là không được đâu.” "Có chuyện gì quan trọng à?” Bộc Tử Duyệt quay đầu hỏi.
Tô Vân Thiều: "Đang gọi người tới đây giúp chút việc thôi, hẳn là còn cần một chút thời gian nữa."
"Vậy đi thôi." Bộc Tử Duyệt ôm lấy Tô Vân Thiều, mới ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy Tần Sóc đang đứng ở phía trước cửa số gọi điện thoại.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào một nửa người và sườn mặt của Tần Sóc, dáng người anh cao dài, lại mặc áo sơ mi, nửa mặt còn lại cũng rất được, cảm giác anh ấy rất giống nam chính trong phim thân tượng vậy.
Trái tim của Bộc Tử Duyệt đập rất nhanh, vì để che giấu chút động tĩnh này, cô ấy cố ý nói chuyện với Tô Van Thiều: "Vân Thiều, em có cảm thấy thằng nhãi này nhìn rất giống thân chó mặt người” không?”
**“*thân chó mặt người””*: câu gốc là nhân mô câu dạng (人模狗 ##) ý chỉ người trông thì lịch sự nhưng trong lòng đang suy tính âm mưu gì đó.
Tô Vân Thiều đứng gần cô ấy như vậy, hiển nhiên là nghe rõ được tiếng nhịp tim của Bộc Tử Duyệt đã bắt đầu tăng tốc, cô đã nhìn ra nhưng không nói toạc ra, chỉ cười gật đầu: "Đội phó Tần rất đẹp trai.”
Tai Tần Sóc rất thính, nghe cô nói thế, một tay vẫn còn cầm di động, tay còn lại tạo thành hình trái tim gửi cho Tô Vân Thieu. Tô Van Thiều: "..."
Bộc Tử Duyệt: "..."
Tô Vân Thiều quay đầu, nói nhỏ với Bộc Tử Duyệt: "Chị Tử Duyệt, đội phó Tần có phải chỉ lựa chọn lắng nghe những điều có lợi với mình hay không?”
Bộc Tử Duyệt lộ ra vẻ mặt "Chỉ có em mới biết được!l","Đi đi đi, đừng để ý tới anh ta nữa."
Hai người nhanh chóng đi xuống tang,, bước vào văn phòng của Bộc Tử Duyệt.
Trước kia Tô Vân Thiều chưa từng nhìn thấy văn phòng của pháp y, cô cảm thấy chắc là nó trông cũng giống như văn phòng làm việc bình thường hoặc không khác văn phòng bác sĩ cho lắm, nhưng sau khi cô bước vào đây mới phát hiện ra... Nó còn tệ hơn nhiều.
Cả văn phòng tràn ngập đủ loại đồ ngọt và đồ ăn vặt, nào là trà sữa, cà phê, trái cây, ... số lượng của chúng nhiều đến mức có thể chất đầy một kệ hàng rưỡi.
Bộc Tử Duyệt tỏ vẻ rất là hào phóng mà nói: "Nào, muốn ăn gì thì cứ lấy thoải mái nhé."
Ba bữa cơm cùng cách làm việc và nghỉ ngơi của Tô Vân Thiều đều rất bình thường, cùng lắm cô chỉ ăn một chút đồ ăn vặt mà thôi, cho nên cô không tưởng tượng nổi lại có người biến văn phòng thành một siêu thị như thế này.
"Chị Tử Duyệt, chị mua nhiều như vậy, ăn hết sao?" "Chị là một người nghiện mua sắm và thích tích trữ, bản thân chị cũng không thích ăn vặt cho lắm. Nhưng mua nhiều cũng không sao, mấy người kia nếu không có đồ ăn vặt thì đều đến chỗ chị để kiếm ăn, cứ cách mấy ngày là chị lại phải mua bổ sung thêm, cho nên trước nay ở chỗ chị chưa từng có đồ ăn nào hết hạn phải vứt đi cả."
Bộc Tử Duyệt kéo một chiếc ghế dựa cho Tô Vân Thiều, lại lấy ra từ tủ lạnh nhỏ một chiếc bánh kem hình ly rượu cùng một chiếc thìa,"Em nếm thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận