Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1280: Tong Linh

Chương 1280: Tong LinhChương 1280: Tong Linh
Chương 1280: Tong Linh
"Linh Linh đừng sợ.”
Lỗ tai con thỏ xanh da trời run run, sinh động tới nỗi không giống sắm sét mà như một con thỏ đang sống hơn.
Tôi nắc lên một tiếng, sợ sệt níu lấy tay áo dì, giấu hơn nửa người mình ở đằng sau lưng dì, lại không nỡ rời mắt khỏi con thỏ màu xanh da trời đó.
"Dì ơi, không có thỏ màu xanh da trời."
Di nói: “Đúng là trong tự nhiên không có thỏ màu xanh da trời, nhưng trí tưởng tượng của con người là vô hạn, cháu có thể vẽ trên giấy, cũng có thể dùng chỉ thêu lên, cháu muốn thỏ có màu gì thì nó sẽ có màu đó.”
Lúc đó, tôi cảm thấy trong đầu như có một cái bóng đèn bất ngờ lóe lên, linh cảm về trang phục của búp bê cũng ập tới.
"Di, dì có thể biến con thỏ thành màu xanh lá không?”
Dì ngạc nhiên hỏi: "Tại sao cháu muốn nó thành màu xanh lá?"
Tôi cười toét miệng: "Cháu muốn để nó lên trên đỉnh cái nón màu xanh lá của mẹ."
Dì: "”..."
Trong một thoáng chớp mắt, tôi thành công đọc hiểu nét mặt của dì, đó là kiểu cảm thông sâu sắc.
Dì cảm thông với ai thế? Tôi không biết, cũng không thấy tò mò gì lắm.
Ngón tay của dì đụng nhẹ vào con thỏ màu xanh da trời, con thỏ xanh da trời lập tức biến thành con thỏ xanh lá, còn chủ động nhảy qua tay tôi, đôi tai dài khẽ dựng lên, cọ cọ vào ngón tay tôi.
Tôi vốn định sờ con thỏ màu xanh lá kỳ lạ này một chút, đáng tiếc xúc cảm của nó không tuyệt như thỏ thật, không có bộ lông xù xù, cơ thể cũng nhỏ xíu, thế là tôi nhanh chóng mat hết hứng thú với nó.
Đúng vậy, tôi là một cô bé khá là có mới nới cũ.
Giới thiệu dì xong rồi, vậy thì phải giới thiệu dượng của tôi một chút. Dượng của tôi tên Lâu Cảnh, là Diêm Vương, không sai, chính là người mà mỗi lần nhắc tới mười tám tầng địa ngục là người ta sẽ lên tưởng đến ngay — Diêm Vương đại nhân.
Rất nhiều người đều nói Diêm Vương lạnh lùng đáng sợ. Nhưng tôi đã gặp dượng rồi, cực kỳ đẹp trai, có điều không hay cười cho lắm, khiến người ta có cảm giác không may thân thiện.
Nếu như muốn thấy dượng cười, vậy thì phải đợi tới khi dượng ở bên cạnh dì, tôi có cảm giác như dáng vẻ đó là phiên bản có giới hạn vậy.
Tôi còn từng nghĩ tới việc sưu tầm ảnh đẹp và nụ cười của dượng, nhưng cân nhắc tới việc dì là thần tượng của tôi, những cái đó hẳn đều là hàng độc quyền của thần tượng, không thể chia sẻ với bát kỳ ai, thế là chỉ đành nhịn đau từ bỏ mà thôi.
Từ nhỏ tôi đã đắm chìm trong vẻ đẹp trai ngời ngời của dượng, thâm mỹ vì thế cũng cao hơn, vẻ đẹp bình thường không thể lọt vào mắt xanh của tôi, dượng đã ảnh hưởng rất lớn tới quan điểm về cái đẹp của tôi.
Nói tới việc yêu đương thì...
Tôi từ nhỏ đã có một quyết tâm: Tương lai nhất định phải tìm một người đàn ông giống như dượng vậy!
Lo lắng ba ruột sẽ vì thế mà cảm thấy đau lòng, nên tôi chỉ lặng lẽ kể chuyện này cho dì nghe, sau đó dì mỉm cười vuốt ve đầu tôi "Muốn tìm được một người đẹp trai hơn dượng của Linh Linh không phải chuyện dễ đâu nhé, cháu phải cố lên."
Tôi gật đầu một cách đây tự tin, tìm một người đẹp trai giống như dượng không dễ, vậy tìm một anh yêu quái đẹp trai chắc không khó đâu ha?!
Anh Đào Yêu cũng đẹp trai lắm nè!
Nói về nhà dì tôi, có một thứ không thể không nhắc đến, đó là cuốn hộ khẩu "Từ Hải*" của nhà dì.
(Từ Hải là cuốn từ điển tổng hợp lớn nhất của trung quốc, ý ở đây là số hộ khẩu nhà Tô Vân Thiều dày như cuốn Từ Hải vậy) Nghe nói tiền thân của hộ khẩu "Từ Hải" này là hộ khẩu "từ điển", và tiền thân trước đó nữa mới là số hộ khẩu chính quy.
Tôi nhìn số hộ khẩu chỉ có hai ba trang của nhà mình, rồi lại nhìn sang hộ khẩu "Từ Hải" của nhà dÌ, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ.
"Sao nhà chúng ta có loe ngoe mấy người thế ạ? Không có náo nhiệt gì cả."
Ba sững sờ trước câu hỏi của tôi: "... Gia đình bình thường cũng chỉ có vài người thôi. Nhà dì con là trường hợp đặc biệt, con không thể lấy một ví dụ đặc biệt ra làm yêu cầu cho gia đình bình thường được."
Mẹ phì cười rồi hôn lên mặt tôi mấy cái: "Dì con lợi hại lắm, không ai có thể làm giống nhà dì cả. Nếu con muốn nhà cửa nhộn nhịp hơn, vậy mẹ gửi con sang ở với dì một thời gian nhé?"
"Dạ thôi." Tôi thở dài như một bà cụ non: "Dượng không chào đón con đâu.”
Ba: 222
Mẹ: 222
"Sao có thể chứ? Tuy dượng của con hay tỏ ra khó chịu với người khác, nhưng cũng nhường nhịn con lắm mà."
Tôi: "..."
"Lần trước con tới chơi thì nghe dượng nói với anh Đào Yêu là về sau bớt đưa yêu quái về nhà lại, dượng không thích trong nhà có quá nhiều con nít. Con cũng là con nit mà, chắc chắn là dượng cũng không thích con rồi."
Ba mẹ cố gắng nhịn cười, giống như tôi đã nói sai điều gì vậy.
"Là vì dượng của con không muốn cuốn hộ khẩu "Từ Hải" tiếp tục thăng cấp thôi mà."
Tôi: 222
Tôi thật sự không hiểu, cuốn hộ khẩu "Từ Hải" thăng cấp thì gây trở ngại gì cho dượng chứ.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận