Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 711:

Chương 711:Chương 711:
Chuong 711:
Không đợi Vệ Hồng nghĩ thêm cách giữ cô lại, Tô Vân Thiều đã chạy đi nói chuyện phiếm với ông bà Dương đang ngồi ngoài sân.
"Bà ơi, năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi 2"
Bà nội Dương: "Năm nay bà năm mươi bảy tuổi, vừa khéo lớn hơn cháu bốn mươi tuổi đấy."
Tô Vân Thiều:!!!
Cũng không phải cô chưa từng gặp những người phụ nữ năm sáu mươi tuổi, nhưng quả thật chưa từng nhìn thấy một ai lại có dáng vẻ giống một bà lão đến như thế. Mái tóc trên đỉnh đầu đã bạc trắng, khuôn mặt già nua giống hệt như bà lão bảy tám mươi tuổi nhưng thân hình khỏe mạnh tráng kiện hệt như một người phụ nữ bình thường ở độ tuổi bốn mươi năm mươi.
"Bà ơi, trông bà khỏe mạnh như vậy, hoàn toàn không giống một người sắp sắp bước vào độ tuổi sáu mươi!"
"Cháu đấy, vẫn còn nhỏ nên không biết phụ nữ lúc ở cữ phải được chăm sóc cần thận, chỉ như vậy sức khỏe mới tốt được." Bà lão vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ khuyên Tô Vân Thiều sớm tìm người yêu: "Cháu gái à, sau này cháu sinh xong đứa thứ nhất thì sức khỏe sẽ kém hơn bây giờ rất nhiều. Lúc ở cữ phải được chăm sóc tốt một chút thì khi sinh đến đứa thứ ba mới có thể trụ được."
Cũng chính là nói những người vợ sau khi sinh xong hai đứa thì cũng không còn sống nữa.
Tô Vân Thiều muốn xem xem sức khỏe của người phụ nữ sau nhiều lần sinh con sẽ như thế nào nên đã nói: "Bà ơi, cháu biết chút y thuật, bà để cháu bắt mạch thử cho bà nhé."
"Ôi, cháu gái à, cháu còn là thầy thuốc trung y à?" Bà lão cười cười rồi duỗi co tay ra, lộ ra hàm răng móm mém nói: "Nào, nào, cháu cứ xem đi, cái thân già này của bà vẫn còn tốt lắm. Nói không chừng sức khỏe của bà lão như bà còn tốt hơn cô bé thường xuyên thức khuya chơi game là cháu đấy."
Tô Vân Thiều cười cười, đặt tay lên co tay của bà lão, cô hoàn toàn không phản bác lại bởi vì quả thật là cô thường xuyên thức khuya. Nhưng là để bắt quỷ, chứ không chơi game như lời bà nói. Đó là sở thích trước kia của anh trai cô nhưng giờ Tô Húc Dương đã cai game được rồi."
Mạch của bà lão rất mạnh. Tô Vân Thiều dùng nguyên khí đi sâu vào trong kiểm tra mới phát hiện, ngoài một chút độc tố tích tụ trong cơ thể ra thì quả thật bà không mắc bắt cứ một căn bệnh nào.
Mà một lượng độc tố nhỏ như vậy hoàn toàn không phải được tích lũy lại bằng cách uống nước có độc hoặc ăn đồ ăn có độc mỗi ngày. Cũng không biết là do khả năng trao đổi chất trong cơ thể của bà đủ mạnh, hay là độc tố đều bị cổ trùng chiếm giữa trái tim nuốt hết.
Nhớ đến ánh sáng màu xanh phát ra từ xương của thi thể bên trong quan tài, Tô Vân Thiều liền dùng nguyên khí kiểm tra xương của bà lão. Kết quả lại vô cùng bất ngờ khi phát hiện, nguyên khí vừa tới gần vẫn chưa xảy ra điều gì nhưng vừa muốn tiến sâu vào bên trong thì lập tức bị dội ngược lại.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp phải tình huống giống như bên trong xương cốt tự hình thành kết giới, ngăn cản tất cả mọi thứ muốn tiến vào bên trong.
"Thế nào? Cái thân già của bà lão này ổn chứ?"Vừa nói, bà lão vừa vô cùng kiêu ngạo vỗ nhẹ vào ngực mình.
Tô Vân Thiều không dám tiếp tục kiểm tra nữa, tránh kéo dài thời gian khiến bà lão nghi ngờ. Sau khi giúp bà lão vén lại tay áo liền hết lời khen ngợi: "Đúng rồi al Bà ngủ sớm dậy sớm, ăn uống lại đúng giờ nên sức khỏe cũng rất tốt. Nếu có thể bớt ăn kẹo lại thì càng tốt hơn!"
Nét cười đắc ý trên khuôn mặt bà lão vẫn chưa hết thì ông lão ngồi bên cạnh đã bật cười: "Bảo bà bớt ăn kẹo lại nếu không sẽ bị sâu răng thì bà không nghe. Giờ thì tốt rồi, bà bị một cô bé biết được cái tật tham ăn kẹo rồi đấy!"
"Chuyện biết bà thích ăn kẹo thì không cần bắt mạch mà chỉ cần nhìn răng của bà thì cháu cũng biết được." Bà lão nhe hàm răng sâu đáp lại: "Tôi cũng chẳng có may năm sung sướng như thế, ấy vậy mà ông còn không cho tôi ăn kẹo. Lão già nhà ông thật xấu xa."
Vừa nghe mấy lời này, khuôn mặt ông lão còn dài hơn cả mặt ngựa đã đen mặt nói: "Cái bà lão này, bà nói lung tung cái gì đấy? Mấy lời xui xẻo thế này bà không được nói lung tung. Mau nhổ nước bọt nói lại với tôi. Phul Phù! Phù! Lời của trẻ con xin đừng để bụng.”
Không chỉ mình ông lão nhổ nước bọt mà còn kéo cả bà lão bắt bà nhổ cùng mình. On ào đến mức khiến sắc mặt bà lão cũng đỏ luôn, bà sốt ruột vỗ vỗ tay ông lão: "Tôi đã năm mươi bảy tuổi rồi, cũng không phải đứa trẻ bảy tuổi nữa. Vậy thì làm sao tính là lời nói trẻ con không chút kiêng kị. Cô bé ay vẫn còn ở đây, ông đừng nói bừa nữa.”
"Cô bé ấy ở đây thì làm sao chứ?” Nhưng ngược lại, ông lão chẳng sợ chút nào: "Để cô bé ấy thấy mà ngưỡng mộ tình cảm của hai chúng ta tốt đến mức nào. Nói không chừng sau khi quay ve còn nhanh chóng tìm đối tượng để yêu đương đấy."
Đợi đến khi vòng bán kết và vòng chung kết của đại hội Huyền môn kết thúc, thì cũng đã là tháng mười một. Tháng mười một cũng là sinh nhật của Tô Vân Thiều, khi đó Tô Vân Thiều sẽ tròn mười tám tuổi. Chắc chắn Diêm Vương sẽ không chờ thêm được nữa. Ở một khía cạnh khác mà nói, lời của ông lão cũng không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận