Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 341:

Chương 341:Chương 341:
Chuong 341:
Trong giới giải trí vẫn luôn có mấy loại kịch bản máu chó về các gia tộc giàu có, đặc biệt là IP được cải biên từ tiểu thuyết tổng tài máu chó, dù anh chưa được diễn qua, nhưng cũng từng nghe nói tới.
Cái gì mà người thân mắc bệnh, lúc muốn đổi thận hay ghép nội tạng mới phát hiện ra đứa trẻ mình nuôi không phải con ruột, vội tìm đứa con ruột lưu lạc bên ngoài về de ghép nội tạng, xong xuôi rồi lại vứt bỏ chính đứa con ruột của mình sang một góc... Ngẫm lại đều cảm thấy đáng thương.
Tô Vân Thiều không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi nhận ra được sự đồng cảm từ ánh mắt của Tư Đồ Viễn.
Tô thiên sư: "..." Hơi, hơi quá rồi.
Lúc thu thập thông tin trên mạng, cô còn không biết Tư Đồ Viễn lại là nam nghệ sĩ có năng lực tưởng tượng mạnh như thế, còn rất dễ dàng bị ý nghĩ của người khác chi phối, thậm chí còn có chút ngốc nghếch nữa.
Chắc là người hâm mộ của Tư Đồ Viễn đã cố tình gắng che đậy giúp anh ta, vì sợ anh ta lộ bản chất quá nhiều sẽ dễ đánh mất lòng người hâm mộ chăng?
Tô Vân Thiều không có thói quen đem chuyện riêng tư trong nhà mình nói cho người xa lạ biết, cô dùng ánh mắt lạnh nhạt cảnh cáo Tư Đồ Viễn, rồi mới tiếp tục nói: "Irên mạng có ảnh chụp chung của anh, cha mẹ và em trai, em gái của anh, tôi đã xem tướng cho cả nhà năm người của anh rồi, trừ khi anh trùng hợp có được cùng một cái nhóm máu, sinh vào cùng ngày cùng tháng cùng năm, có cha mẹ khoẻ mạnh, còn có một một cặp em song sinh trai gái với người bị ôm nhằm kia, nếu không thì anh chính là con do cha mẹ hiện tại của anh dứt ruột sinh ra."
Ngọc Bạch Y, Bách Tinh Thần liu lưỡi, điều kiện này cũng quá khó khăn rồi.
Bảo sao mà Tô Vân Thiều lại tin chắc rằng Tư Đồ Viễn là con cháu ruột thịt của nhà Tư Đồ, chứ không phải bị người ta bế nhằm. Đương nhiên, xét từ phương diện khác, Tô Vân Thiều cũng nghĩ tới khả năng anh ta bị bế nhằm từ bé, nhưng cũng chỉ từng nghĩ tới mà thôi chứ đã loại trừ từ lâu rồi.
Tư Đồ Viễn thở phào nhẹ nhõm, tốt quá rồi!
Anh ta không muốn mình đã ở tuổi ba mươi rồi còn phải tiếp nhận một gia đình mới, một gia đình xa lạ mà anh ta không hề hay biết gì về họ.
Bách Tinh Thần: "Vậy tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy?"
Tô Vân Thiều thốt ra ba từ mà Ngọc Bạch Y và Bách Tinh Thần đã không còn xa lạ: "Mượn vận may.” Tư Đồ Viễn: 222
Đầu anh ta thực sự đã hiện đầy những dấu chấm hỏi, anh còn suýt chút nữa phải vò đầu bứt tai.
Ngọc Bạch Y đưa tầm mắt nhìn quanh cổ và cổ tay của Tư Đồ Viễn một lượt, không phát hiện ra một món trang sức, hay phụ kiện gì,"Tiền bối, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng đeo món phụ kiện gì trên người hay sao?”
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy khả năng này không cao.
Trong mỗi một bộ phim, diễn viên đều có tạo hình khác nhau, đôi khi do yêu cầu của cốt truyện mà phải lộ ( một phần ) cơ thể ra ngoài, làm gì có loại phụ kiện nào mà cả phim cổ trang lẫn phim hiện đại đều có thể đeo được?
Không ngờ, Tư Đồ Viễn lại gật đầu thật.
"Từ nhỏ tôi đã đeo một tắm thẻ gỗ bên người, mấy năm trước, trong một lần quay phim thì nó đã bị mắt, khi tôi quay lại tìm thì đã không tìm lại được nữa.”
Tô Vân Thiều: "Cụ thể là mấy năm trước?"
Tư Đồ Viễn không chắc chắn lắm, cầm điện thoại lên tìm kiếm bộ phim năm đó mình quay, lùi lại một, hai năm.
"Vào mùa hè năm năm trước, tôi nhớ rõ nơi đó có nhiều muỗi lắm, con nào cũng vô cùng hung dữ, căn tôi rất nhiều."
Tô Vân Thiều: "Có ảnh chụp không?"
Tư Đồ Viễn tự vào Weibo của mình, tìm kiếm từ khoá, sau đó tìm được một bức ảnh trong đó, "Chính là bức ảnh này."
Ngọc Bạch Y và Bách Tinh Thần vây quay anh ta để xem, phát hiện ra đó chỉ là một tắm thẻ gỗ hết sức bình thường.
Đen hơn, lớn hơn tắm thẻ gỗ đào của Tô Y Y một chút, tên của Tư Đồ Viễn được khắc bằng chữ phan thể, tại vị trí khoan dây treo trên đầu tắm thẻ gỗ được một sợi dây màu đen cuốn lại ba lần.
Bọn họ không nhìn ra vấn đề gì, không có nghĩa Tô Vân Thiều không nhìn ra được.
"Trên cơ sở mượn vận may còn co tráo đổi vận, mượn vận tốt của anh đi rồi, đổi vận đen của người khác sang cho anh. Từ sau khi tắm thẻ gỗ này bị mất đi, ảnh hưởng của thuật mượn vận may dần yếu đi, vận may của anh cũng dần quay trở lại, vì vậy ba năm trước anh mới có được bộ phim kia."
Tư Đồ Viễn nghe hiểu được ý cô, nhưng vấn đề là..."Vì sao cha mẹ tôi phải bắt tôi đeo tắm thẻ gỗ như vậy?"
Tô Vân Thiều: "Vậy anh phải hỏi lại họ một chút, xem ra họ đã bị ai lừa rồi."
Từ tính cách có chút khờ khao của Tư Đồ Viễn là có thể nhìn ra được cha mẹ anh ta là người như thế nào, hơn nữa Tô Vân Thiều cũng đã xem qua tướng mạo cho bọn họ, đều là người thật thà cả, cho dù bị lừa hết lần này đến lần khác cũng không có gì lạ.
Tư Đồ Viễn: "..." Em chắc chắn rằng họ bị lừa sao?
Loại chuyện này vẫn nên điều tra rõ ràng càng nhanh càng tốt, tránh cho ai đó không cần thận lại bị người ta lừa, Tư Đồ Viễn gọi điện thoại cho cha mẹ, tâm sự một chút về việc nhà, rồi rất nhanh đã hỏi đến chuyện của tắm thẻ gỗ kia.
"Ba, mẹ, hình như từ nhỏ con đã đeo một tắm thẻ gỗ thì phải, nhưng con không nhớ nỗi, tắm thẻ đó từ đâu mà ra?"
"Cái đó à." Cha mẹ của Tư Đồ Viễn không có nghi ngờ gì, rất tự nhiên mà trả lời,"Thím của con đã tới một ngôi chùa có tiếng, phải ba quỳ chín lạy mới xin được đó, con và A Vọng đều có, không nhớ rõ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận