Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1316: Kiếp Này Của Vân - Cảnh

Chương 1316: Kiếp Này Của Vân - CảnhChương 1316: Kiếp Này Của Vân - Cảnh
Chương 1316: Kiếp Này Của Vân - Cảnh
Cô biết năng lực của bản thân có hạn và chỉ muốn bảo vệ bạn bè và những người mà cô quý trọng nhưng vẫn không thẻ.
Mọi người thường ca ngợi cô vì công lao cứu thế giới suốt cả mười kiếp, gọi cô là một anh hùng cứu thế vĩ đại, nhưng họ lại không biết rằng cô luôn sống vì cứu thé, chết cũng vì cứu thế, chưa hề thành công và chưa hề kết thúc.
Khi làm Thiên đạo, Tô Vân Thiều thật sự cần phải cứu vớt thế giới, đến khi làm người, những người cô muốn cứu chỉ là những người cô có thể cứu được và những người cô thật sự quan tâm và yêu quý.
Không cần biết là cô ích kỷ hay là thất vọng vì mười kiếp luân hồi đều không có kết quả, đây là đáp án cuối cùng mà cô có được.
Đa số người trên thế giới này đều giống như cô, họ không có những ước mơ cao cả, vĩ đại như vậy, họ chỉ muốn tự cứu lấy bản thân và những người mà họ thật sự yêu quý thôi.
Trong số tám tỷ con người, mỗi người đều đang góp ra một phần sức lực, cuối cùng vẫn có thể cứu được thế giới đang trên bờ vực sụp đồ này.
Trước đây, chẳng có máy ai để ý những câu khẩu hiệu như "Yêu trái đất" hay "Mọi người vì một người, một người vì mọi người” cả. Đến tận bây giờ, rõ ràng là mọi người đã nhìn thấy lệ quỷ giết người, biết rằng làm chuyện ác sẽ chết nhưng cũng không hề nghi ngờ mấy lời nói đó của những người trên.
Khi làm chuyện tốt và dùng công lao cứu thế giới trở thành những chuyện thường ngày như cơm bữa thì Thiên đạo đã dự đoán thành công tương lai được cứu với.
Điều khiến ông ấy cảm thấy hài lòng chính là nguồn linh khí từng cạn kiệt nay đã có dấu hiệu khôi phục lại rồi.
Dù sớm hay muộn thì cũng có ngày linh khí trên đời này không cần đến trận pháp chuyển hóa nguyên khí thành linh khí để duy trì nữa rồi, đến lúc đó, thế giới mới thực sự đã được cứu.
"Cô thắng rồi, như những gì đã nói, tôi sẽ xóa bỏ ý thức của mình và trở thành sức mạnh của cô, cô quay lại đi.”
Có chơi thì có chịu, Thiên đạo không thua thì sẽ không phục, lại càng không kéo dài tới giây phút cuối cùng rồi mới nhận thua, làm thế thì mắt phong độ quá.
"Ông lo liệu trước đi." Tô Vân Thiều nằm trên bãi cỏ mềm mại thoải mái phơi nắng, cô cũng không vội nhận phần thưởng của ván cược này.
Thiên đạo: 222
"Ván cược giữa chúng ta không bao gồm việc giúp ông quản lý sau khi thua."
Tô Vân Thiều được sưởi ấm bởi ánh nắng mùa đông, cô ngáp một cái như một con mèo lười biếng: "Tôi đang sống rất yên ổn khi làm người, đợi đến khi nào nhắm mắt xuôi tay rồi nói tiếp nhé!"
Thiên đạo: "...”
Ông ấy vốn tưởng rằng Tô Vân Thiều cảm thấy cứu thế giới quá phiền phức, không muốn về giúp đỡ nữa nên mới mặc kệ sự đời, không ngờ lại là vì cô thấy làm người rất thoải mái, không muốn trở về làm Thiên đạo nữa nên mới như vậy.
"Tôi và cô đều là Thiên đạo, làm gì có chuyện tôi vất vả làm việc ở đây, còn cô lại có thể thoải mái nằm không phơi nắng chứ?!" Chuyện này thật nực cười.
Tô Vân Thiều thở dài: "Tôi đã vất vả hơn một nghìn năm nay rồi, ông không thể để cho tôi nghỉ ngơi được hay sao?”
"Cô vất vả luân hồi chuyển kiếp, còn tôi chỉ có thể dùng một nửa sức mạnh để chống đỡ ở đây hơn một nghìn năm nay, cô tưởng tôi dễ dàng lắm chắc?" Thiên đạo không thể tin được rằng người cộng sự tuyệt vời nhất mà ông ấy từng hợp tác lại trở nên vô lý như thế này.
Chắc chắn là bị loại người đê tiện ích kỷ kia dạy hư rồi!
Trước khi đầu thai chuyển thé, Tô Vân Thiều là một người cực kỳ cuồng công việc, không đúng, lúc hạ phàm chuyển thế thành Vân đế vẫn còn khá tốt, sau đó cũng vậy, hình như là sau khi trải qua đời này, cô mới dần thay đổi.
Không ổn rồi!
Đừng nói là do đời trước Thiên đạo cản trở dữ quá, ép cô trở thành "thành phần phản nghịch" đấy nhé? Thiên đạo thấy hơi bất an rồi đấy.
Biểu cảm của Tô Vân Thiều thả lỏng hơn, những lời Thiên đạo nói cũng có lý.
Mặc dù cách làm của Thiên đạo là sai nhưng dù sao thì mục đích của ông ấy cũng giống như cô, cũng muốn cứu lấy thế giới.
Thiên đạo tưởng rằng lúc nãy mình đã thuyết phục được cô nên cảm giác bất an mới bớt đi một chút xíu, ai ngờ vừa quay đầu đi thì lại nghe thấy Tô Vân Thiều nói: "Dù gì thì ông cũng đợi hơn một nghìn năm rồi, đợi thêm vài chục năm nữa chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cố lên nhé!"
Thiên đạo: "... !” Cô, cô cô đúng là khinh trời quá đáng mài
Khuyên can mãi mà Tô Vân Thiều vẫn không chịu, cô vẫn muốn tiễn người nhà đi rồi mới tính tiếp.
Thiên đạo lo rằng nếu ông ấy còn tiếp tục nói nữa thì Tô Vân Thiều sẽ trì hoãn thời hạn cho đến khi tiễn được những yêu quái và và quỷ sai đó xong rồi mới nói tiếp, mà tuổi thọ của yêu quái và quỷ sai thì không chỉ là vài chục năm ngắn ngủi thôi đâu. Nếu lại có thêm một câu "Đợi khi nào tôi lên làm vợ của Diêm Vương rồi hằng nói tiếp" thì thật sự sẽ kéo dài đến vô tận mắt.
Thật ra ông ấy cũng muốn bắt chước dáng vẻ mặc kệ sự đời của Tô Vân Thiều một lần, nhưng mà ông ấy đã quản lý hành tinh này hàng nghìn hàng vạn năm rồi, thật sự không nỡ lòng mặc kệ, thế nên ông ấy đành phải cắn răng chịu đựng và lo lắng nói: "Đã nói là tạm thời thôi đấy nhé, đến khi cô tiễn người nhà đi rồi thì nhất định phải quay về đó nha."
"Được, được." Tô Vân Thiều nhắm mắt và trả lời lại một cách mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận