Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1079:

Chương 1079:Chương 1079:
Chuong 1079:
Mặc kệ là nhẫn hay là vòng tay, kỳ thật đều rất dễ ảnh hưởng đến cảm xúc trên tay, chẳng may lúc cô dùng tới nắm đắm, chưa biết lực sát thương thế nào nhưng ngược lại còn tự làm đau tay mình.
Cửa kho báu trầm mặc, nó thật sự không ngờ tới Tô Vân Thiều trong nháy mắt đã chọn được món báu vật tốt nhất trong ba món "báu vật gia truyền" nhà nó, lại còn thích đến nỗi kiên quyết không chịu thay đổi.
"Cái này có đẳng cấp hơi cao, cô nhỏ một giọt máu lên nó, nếu có thể ký được khế ước thì có thể mang nó đi rồi." Tô Van Thiều: ".." Lúc này muốn trả lại sản phẩm có còn kịp không?
Cô thật không ngờ bề ngoài trông càng đơn giản thì phẩm cấp lại càng cao, lấy máu nhận chủ đã là cách thu thập những món báu vật tốt từ mấy trăm năm trước, có thể ràng buộc với người dùng, để tránh những tranh giành không cần thiết.
Không cảm nhận được ác ý của cửa kho báu, Tô Vân Thiều cảm thấy có lẽ không gian cất trữ báu vật từ rất nhiều năm trước đã được sử dụng theo cách này, cô cũng không nghĩ nhiêu, chỉ cắt đứt một ngón tay rồi nhỏ máu xuống nhẫn.
Nói thực ra, cô cũng không biết các bước cụ thể khi nhỏ máu nhận chủ là gì, dù sao thì cứ đi một bước nhìn một bước, cứ thử xem sao.
Hóa ra kết quả lại đơn giản hơn cô suy đoán nhiều, sau khi nhỏ máu xuống, cô nhanh chóng cảm nhận được mối liên hệ với một thứ gì đó.
Thứ đó có cảm giác khá gần, cô cần thận sờ nắn, đúng là chiếc khuyên tai trước mặt, nhưng hình như cũng không phải, cô có thể cảm nhận được nó ở khắp mọi nơi.
Rất nhanh, Tô Vân Thiều đã phát hiện ra điều khác thường, rõ ràng cô bị cửa kho báu hút vào trong này, hẳn là đã tiến vào trong một không gian gấp khép kín, nhưng bây giờ cô lại quay trở lại bên ngoài.
Tô Vân Thiều:22??
"Sao lại thế này?"
Trong khoảnh khắc cô ký khế ước, cả vua người cá và các yêu quái đứng trước cửa kho báu đột nhiên xuất hiện, mà Tô Vân Thiều cũng lại xuất hiện ở đây, trong tay cam một chiếc khuyên tai màu đen.
"Tôi đã cho cô một cơ hội." Rõ ràng vẫn là tiếng nói của cửa kho báu, nhưng nó lại truyền từ trong đầu cô,"Tôi đã cho cô cơ hội chọn một trong ba, cũng đã cho cô cơ hội từ bỏ rồi, là do cô vừa liếc mắt đã nhìn trúng tôi, nói tôi phù hợp với mắt nhìn của cô, nhất định phải đưa tôi về nhà." Tô Van Thiều: "..."
Vấn đề là cậu không phải là một cánh cửa kho báu sao? Sao lại còn có thể biến thành khuyên tai được? Cậu đây là đang lừa gạt người ta đấy!
Khuyên tai nói rất hợp tình hợp lý: "Đều là Thần Khí cả, ai mà không có chút năng lực ngụy trang chứ? Từ trước đến giờ trông tôi đều như thế này, cánh cửa kia mới là hình dáng do tôi nguy trang thành.”
Hai tay Tô Vân Thiều run lên.
Cô chỉ muốn lấy một món báu vật có giá trị thấp rồi đi thôi, vừa có thể thỏa mãn được tâm nguyện của vua người cá, công chúa người cá, và cả cửa kho báu là chọn một món báu vật, làm thế nào mà cô lại nhổ tận gốc cả kho báu của tộc người cá mang đi thế này?
Đã lấy máu nhận chủ rồi, không thể trả lại hàng được nữa, Tô Vân Thiều chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
".. Hai chúng ta cùng bàn bạc với nhau, cậu có thể để lại những báu vật trong kho báu lại không?"
"Thế thì không được!" Khuyên tai tức giận đến mức bay lên, giọng nói như thế sắp khóc đến nơi, Tôi đã canh giữ những món báu vật đó mấy trăm năm nay, bên trong đó còn có rất nhiều báu vật riêng của tôi, sao có thể để lại chứ? Vừa mới ký khế ước chưa bao lâu, cô đã bắt tôi cầm báu vật đi tặng người khác, tôi sẽ không ởi theo cô đâu.”
Các yêu quái liên tục gật đầu, trên mặt cả đám đều để lộ ra vẻ không tán thành.
Nếu đã là kho báu của riêng Tô Vân Thiều, thì cửa kho báu đã là người bạn nhỏ của các yêu quái rồi, không có lý gì chúng lại đồng ý nhường đồ vật của mình cho người khác.
Ngay cả cá Thái Cực Dương cũng cảm thấy làm như vậy không ổn, dùng ánh mắt khiển trách mà nhìn Tô Vân Thiều, giống như đang nói: Nào có người lại lừa gạt người khác đưa đồ mình cất giữ nhiều năm cho người ta chứ? Đồ tôi!
Tô Vân Thiều: "..." Tại sao cô càng muốn trốn tránh thì thì càng chọc phải cái sọt lớn hơn vậy?
Còn nhớ rõ lần cô không muốn thu nhận Tuyết Đoàn Tử, kết quả là Kim Trường Không mang theo Tuyết Đoàn Tử đột kích giữa đêm, tựa dưng biến chú báo tuyết con kia thành hàng mua một tặng một, sau có còn kèm thêm cả hồn phách của Tuyết Phong nữa. ... Cô cảm thấy cái sọt lần này mình chọc phải còn lớn hơn lần trước, trong lòng Tô Vân Thiều thực sự rất bất an.
Cô đứng một bên phát sầu, còn vua người cá thì sắp phá lên cười.
Anh ta vốn đang nghĩ xem phải dùng cách gì để đạt được thỏa thuận ổn định hơn với Tô Vân Thiều, kết quả là Tô Van Thiều lại nhắc toàn bộ kho báu của cung điện người cá đi, chẳng lẽ lại không mang tộc người cá bọn họ theo sao?
Làm tốt lắm!
Diêm Vương dự cảm được điều gì đó mà nhìn vua người cá một cái, sau đó lại cảm thấy Tô Vân Thiều đã chiếm được lợi lớn, cũng bèn mặc kệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận