Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 884:

Chương 884:Chương 884:
Chương 884:
Mã Cảnh Huy: "..." Không ngờ các người là loại người, yêu, quỷ như thế!
Nhưng đáng ghét, chúng ta cũng hợp nhau quá dil
Trong thẳm mỹ viện chỉ có duy nhất một quỷ hồn là anh ta, lại là nam, nên ông chủ không cho anh ta đi ra ngoài làm phiền tới những nhân viên khác, cả thầm mỹ viện chỉ có duy nhất người lễ tân đeo tai nghe bluetooth là thi thoảng liên hệ với anh ta ở phòng điều khiển thôi, nhưng vì nguyên nhân nào đó, Mã Cảnh Huy rất ít khi nói chuyện với người lễ tân nọ.
Rất hiếm khi gặp một nhóm buôn chuyện, anh ta còn hận không thể móc hết những gì mình biết ra cho mọi người biết.
Vắt óc mà nghĩ, Mã Cảnh Huy tỏ vè thần bí mà nói: "Ông chủ Phương đang có quan hệ với chị gái lễ tân."
Nguyễn Mai: "Ò, giám đốc bá đạo yêu lễ tân."
Vân Khê: "Chứ không phải cốt truyện giám đốc tìm tình nhân thay thế sao?"
Cát Nguyệt: "Tôi lại thấy giống giám đốc đang theo đuổi cô vợ nhỏ, là phiên bản ngược luyến."
Ba quỷ sai đam mê tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình này, suýt chút nữa đã cãi nhau vì ân oán tình thù của ông chủ Phương và chị gái lễ tân. Mã Cảnh Huy sợ ngây người, "Cuộc sống bình thường của các cô đều muôn màu muôn vẻ như vậy sao?”
Nguyễn Mai, Vân Khê, Cát Nguyệt liếc nhìn nhau, cảm thấy tuy tính cách và sở thích của thằng nhãi này có chút vấn đè, nhưng anh ta biết cách trang điểm, biết ăn mặc, thích buôn chuyện, không giết người hay làm hại ai, còn có thể cứu được.
Tổng kết một chút: Tên này còn tạm được.
Nguyễn Mai: "Đại nhân chưa bao giờ yêu cầu chúng tôi làm này làm kia, mọi việc đều được bàn bạc trước, khi không có việc gì làm thì chúng tôi ở nhà đọc tiểu thuyết, xem phim và vuốt ve mấy bé yêu quái, sống những ngày tháng vui vẻ."
Vân Khê: "Còn được đi du lịch trong và ngoài nước, có không ít món ngon trên nhân gian, chỉ cần đại nhân đưa cho là chúng tôi đều có thể ăn được."
Cát Nguyệt: "Chủ yếu vẫn là vì ở bên đại nhân sẽ có bạn đồng hành, một con quỷ quá cô đơn, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có ai giúp, hơn nữa nếu như bị đạo sĩ khác bắt đi để làm cu li, vậy thì rất vất vả. Cho nên chỉ cần nhìn mặt Vân Vân là biết nhất định phải đi theo cô ấy!"
Mã Cảnh Huy bừng tỉnh, anh ta cũng không biết hoá ra làm quỷ sai cho người ta còn có nhiều lợi ích như vậy, trong lòng chợt có sự rung động nhẹ.
Một đôi mắt hạnh tròn xoe đang cố mở cho to tròn, thuần khiết như chú nai con vô tội mà nhìn Tô Vân Thiều: "Đại nhân -"
Cách kéo dài âm cuối kia khiến Tô Vân Thiều nghe được mà nỗi hết da gà da vịt trên người.
"Anh đừng gọi tôi như thế."
Giảm thọ mắt, quá kinh khủng rồi.
Mã Cảnh Huy cười hì hì, đổi thành cách nói chuyện bình thường: "Tôi có thể làm quỷ sai của chị gái nhỏ không? Mặc dù sở thích của tôi có hơi khó hiểu và khó chấp nhận một chút, nhưng những phương diện khác đều ổn. Cô có thể coi tôi như bao cát mà xả giận, tôi sẽ không phản kháng lại, còn rất phối hợp nữa. Ô, thực ra nếu muốn dùng tôi để giải tỏa về phương diện kia thì cũng được. Nói thực ra thì 6 cứng của tôi vẫn ổn, lý thuyết và kinh nghiệm phong phú, đảm bảo siêu thoải mái."
Nguyễn Mai:!!I
"Người chị em, vậy tôi mượn anh một chút."
Tất cả người, yêu, quỷ: "..."
"Khụ khu khụ..." Nhận ra mình mới để lộ một thứ không hay, Nguyễn Mai vội vàng nói thêm,"Còn không phải bởi vì tôi cảm thấy tại hiện trường có nhiều em bé chưa thành niên sao, không thể để bọn họ nghe được mấy thứ này, cho nên mới định kéo người chị em này sang một bên giáo dục tâm lý, xong rồi thì lại thả về đây?"
Cũng không phải lần đầu tiên Tô Vân Thiều biết Nguyễn Mai thích những thứ mờ ám như vậy, cho nên cô vẫn rất bình tĩnh.
Cảnh tượng lần trước cô đưa bùa bình an cực phẩm cho Tuệ Tâm, còn bị Nguyễn Mai viết lại thành một đoạn văn ngắn năm trăm chữ, chỉ mấy câu ngắn ngửi đã đem một vị hòa thượng thanh tâm quả dục chà đạp thành một kẻ có đôi mắt hút hồn, một loạt hình ảnh quyến rũ xuất hiện, dù cả đoạn văn không để lộ chút thịt nào những chỗ nào cũng tràn ngập tình sắc.
Một người tài xế già đã quen với việc dẫm lên điểm mau chốt hài hòa nhất, cho nên sẽ am hiểu sâu sắc cách lái xe.
Nhìn về phía Nguyễn Mai, sợ là cô ấy cũng sẽ là người tận lực thuyết phục cô thu nhận Mã Cảnh Huy nhất.
Tô Vân Thiều âm tham thở dài, nhưng nói thực ra, cô cũng hơi hứng thú với bộ cứng kia, khụ khụ.
"Vì sao anh lại muốn làm quỷ sai của tôi?"
Trong nháy mắt, trong đầu Mã Cảnh Huy hiện lên rất nhiều lý do, "Vì các cô không kỹ thị tôi”, “Tôi muốn được trở thành bạn với mọi người”, suy nghĩ của anh ta trở nên hỗn độn, lời ra đến miệng cũng vì thế mà bay mắt may chữ. Anh ta nói: "Tôi muốn một mái nhà."
Chỉ vỏn vẹn năm chữ mà khiến cho cả phòng khách nhất thời im lặng, yên lặng đến mức có thể nghe được thấy tiếng hít thở dồn dập.
"Có một mái nhà” là nguyện vọng tầm thường và nhạt nhẽo biết bao?
Nhưng đối với Mã Cảnh Huy mà nói, anh ta lớn lên trong ánh mắt soi mói và những trận đòn roi, mắng chửi của người thân, anh ta chưa từng dám bày tỏ suy nghĩ của mình với ai, sau này lớn lên làm việc vất vả, cũng chỉ vì mong muốn có được một mái ấm của riêng mình, có thể cất chứa được thứ mình yêu thích, nhưng lại bởi vì sở thích ấy và kỹ năng hơn người mà bị người xấu theo dõi, hại chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận