Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1289: Đào Yêu

Chương 1289: Đào YêuChương 1289: Đào Yêu
Chương 1289: Đào Yêu
Cùng là tộc cây đào với nhau nên Đào Yêu rất sẵn lòng quan tâm nó một chút, thế là thường xuyên tới dưới tán cây đó mà tu luyện, hy vọng cây đào lớn có thể mau chóng mở linh trí, trở thành người trong tộc.
Ban đầu cậu ta cảm thấy chỉ có mình mình là yêu quái đào cũng tốt, nhưng lúc nhìn thấy đám rái cá biển trong sân, lại nhìn Vân Tiêu và Vân Đình luôn ở cạnh nhau, chẳng biết từ bao giờ, cậu ta cũng muốn có người cùng tộc, không muốn làm yêu quái cô đơn như trước nữa.
Mà cậu ta cũng đâu tính là cô đơn, vì trong sân còn có rất nhiều yêu quái thân thiết với cậu ta, nhưng cảm giác đó khác với cảm giác mình có người cùng tộc.
Hôm đó, cậu ta đang tu luyện thì nghe thấy giọng nói không phân biệt được nam nữ, già trẻ, cũng không biết phát ra từ nơi nào hỏi nó: "Cậu có muốn khôi phục lại trí nhớ không?"
Chỉ là lúc đó, Đào Yêu vô cùng tự nhiên tưởng đó là tâm ma của mình.
Nghe nói tâm ma sẽ sinh ra khi sắp thăng cấp nên lúc nghe thấy giọng nói ấy, cậu ta vui lắm vì như thế tức là sự kiên trì của cậu ta có hiệu quả.
Nghe nói nếu gặp được tâm ma thì đừng có tin, chỉ cần không để ý tới nó thì khả năng vượt qua nó sẽ cao hơn, vậy nên Đào Yêu cũng chẳng thèm để ý tới những lời mà giọng nói đó nói, cũng chẳng thèm phản ứng lại luôn.
Chắc đối phương cũng không ngờ cậu ta sẽ phản ứng như vậy nên đã tăng lớn âm lượng, có điều Đào Yêu vẫn chẳng thèm để ý tới.
Đối phượng thẹn quá hoá giận, không thèm để ý xem cậu ta có đồng ý hay không mà nhét hết ký ức kiếp trước vào bộ não bé nhỏ của cậu ta.
Nói là kiếp trước nhưng cũng không phải là kiếp mà Đào Yêu đầu thai chuyển thế, mà là kiếp trước khi Tô Vân Thiều và Diêm Vương sống lại.
( chuyển xưng hô của Đào Yêu từ “cậu ta” sang “anh ta” vì đang ke lại kiếp trước )
Ở kiếp đó, lần đầu tiên anh ta gặp Tô Vân Thiều cũng là một sự trùng hợp.
Khi đó, anh ta với cơ thể toàn là vết thương bị một đám người đuổi tới góc xó xỉnh nào đó. Lúc anh ta sắp bị bắt thì Tô Vân Thiều tay cầm cây kiếm gỗ bỗng dưng xuất hiện, cứu lấy anh ta, cứ như anh hùng trong truyện vậy.
Mà người đẹp trong truyện thường sẽ khó đền đáp được ơn cứu mạng nên chỉ đành lấy thân báo đáp, tình huống của anh ta tuy không đến nỗi như mấy người đẹp yếu mềm kia nhưng cũng chẳng khá hơn là mấy.
Máy người đẹp đó cùng lắm chỉ gặp nguy hiểm có một lần, còn anh ta lại nhiều không đếm xuễ, cũng trải qua vô số lần thoát chết trong gang tấc. Nhưng lần này, huyễn cảnh mà anh ta luôn tự hào lại không có tác dụng, cứ tưởng ôm chắc cái chết, ai ngờ lại tìm thấy đường sống.
"Anh ổn không thế?" Tô Vân Thiều ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người anh ta: "Giờ hiếm lắm mới gặp được yêu quái tu luyện bằng linh khí, hiếm hoi đến mức trân quý, sau này có ra ngoài nhớ phải cẩn thận hơn đáy."
Đào Yêu: ”..." Cho nên câu hỏi "Anh ổn không thế?" chỉ là lời khách sáo thôi hả?
Trực giác của anh ta mách bảo rằng nếu như anh ta gật đầu hay là nói "Cũng được” thì người phụ nữ trước mặt sẽ không do dự mà rời đi, chẳng thèm yêu nguyên hay yêu huyết mà người khác mơ ước.
Tôn nghiêm của yêu quái bị xúc phạm nghiêm trọng!
Vẻ ngoài của anh ta rất quyến rũ. Khi ra ngoài, anh ta mà không tạo huyễn cảnh để che giấu thì rất dễ bị nhằm thành người nỗi tiếng, chạy tới xin chữ ký với xin chụp ảnh cả đống, có khi còn bị mấy chàng trai cô gái lạ hoắc xin số điện thoại. Thậm chí là dẫn anh ta tới quán rượu rồi gạ làm chuyện này chuyện kia cũng có luôn.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta thì lại coi anh ta như không khí, hình như còn hơi tránh né nữa thì phải? Đào Yêu bắt đầu thấy to mò.
Anh ta muốn biết tại sao người này có thể miễn dịch với khuôn mặt của mình, tại sao không vì vẻ đẹp trai của mình mà để ý mình hơn một chút.
Người xưa có câu tò mò là khởi đầu của tình yêu. Khi ấy, anh ta không biết muốn gặp Tô Vân Thiều là có ý gì, chỉ biết mình đã tìm được chỗ nương thân tạm thời rồi.
"Không 6n lắm." Đào Yêu che vết thương trên người, thở hồng hộc. Hiếm khi nào anh ta lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt con người hoặc là những tên đồng loại đuổi giết anh ta, có lẽ là vì hào quang công đức trên người Tô Vân Thiều quá sáng chói chăng? "Cô cũng là người trong Huyền môn đúng không? Có thể giải thích cho tôi biết tại sao lại đuổi giết tôi không?"
Tô Vân Thiều thoáng sửng sốt rồi nói: "Tôi không thấy trên người anh có tội nghiệt, cũng không nghe nói gì về chuyện người trong Huyền môn đuổi giết yêu quái cây đào, hẳn là đám người đó tự tiện hành động đấy."
Trong Huyền môn tốt xấu lẫn lộn, vì để bắt được yêu quái cả người đều là bảo vật, quả thực có thể phạm tội một cách bát chấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận