Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 245:

Chương 245:Chương 245:
Chương 245:
Mễ Tư Thần nằm trong quan tài một khoảng thời gian dài như vậy, không cần động não, không cần suy nghĩ, thế nên chức năng về các mặt ít nhiều cũng có chút thoái hóa, cô ấy không suy tính gì cả, nghĩ được cái gì thì nói ngay cái nấy.
"Còn một chuyện nữa, người bày trận từng sai Hắc Tử dẫn cương thi đi, nhưng Hắc Tử lại không chịu, bảo là "Thứ đồ chơi kia chẳng những không bán được tiền mà còn nặng, dẫn theo ra ngoài làm gì chứ?". Người bày trận nghe vậy thì cực kỳ không vui, mắng anh ta ngu dốt, bảo là ánh mắt thiển cận như vậy, khó trách vợ lại chạy theo người khác!
Hắc Tử bị vạch trần chuyện xấu cũng thấy không vui, lập tức chạy tới trước mặt người bày trận nói "Ông thì nhìn xa trông rộng lắm, rộng đến độ giáo sư đại học cũng không thèm làm đâu, cứ phải chạy đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta lên cơl", sau đó, hai người bỗng lao vào đánh nhau."
Mễ Tư Thần nhún vai: "Dù là thời đại nào thì đàn ông cũng chẳng thể chấp nhận được chuyện bị cắm sừng mà, tim đen này đâm chuẩn đấy!"
Mễ Tư Thần xem cuộc cãi vã giữa người bày trận và Hắc Tử như một trò vui giết thời gian lúc nhàm chán, còn Tô Vân Thiều lại phát hiện có gì đó là lạ, đồng thời thu thập được một phần thông tin mà mình cần.
Có một đống ngọc ngà châu báu tùy táng từ nghìn năm trước bị một người phụ nữ cầm ra ngoài, rất có thể vòng tay huyết ngọc của dì Hồng cũng xuất phát từ đó.
Hắc Tử nhà nghèo, kiến thức hạn hẹp, xem trọng tiền tài, vợ lại chạy theo thằng khác, sau thì quen biết với người bày trận mà quan hệ cũng chẳng ra sao.
Người bày trận là giáo sư đại học, không phải dạng người tâm tư thâm trầm, nếu không cũng sẽ chẳng vì một câu nói mà chọc thủng phổi Hắc Tử.
Một người như vậy sẽ kiên trì nuôi dưỡng huyết thi suốt hơn hai mươi năm u?
Tô Vân Thiều càng nghiêng về giả thuyết người bày trận đó chỉ là một quân cờ hơn.
"Người tới bày trận lúc nào cũng là cùng một người sao?”
"Không phải." Mễ Tư Thần lắc đầu: "Từ giọng nói và tiếng bước chân thì không phải cùng một người, nhưng cảm giác mà họ đem lại đều rất nguy hiểm."
"Chính người đó khiến cô thấy nguy hiểm, hay là trên người đó có mang theo thứ gì làm cô thấy nguy hiểm?"
"Cả hai luôn!" Mễ Tư Thần khẳng định chắc nịch.
Tô Vân Thiều im lặng.
Manh mối trong tay cô quá ít, những điều chưa biết rất có thể còn rất nhiều, những điều cô không đoán ra được lại càng nhiều hơn.
Mễ Tư Thần chén xong một túi khoai tây chiên cỡ lớn, liếm sạch số sốt cà chua chua chua ngọt ngọt còn sót lại trên ngón tay, rồi như chợt nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, người nọ còn cắt tóc tôi nữa!"
Tô Vân Thiều nhìn kỹ lại, phát hiện mái tóc của Mễ Tư Thần ở trạng thái linh hồn đã dài chạm mông, nhưng tóc của huyết thi ngàn năm lại chỉ tầm ngang vai.
"Cắt một lần thôi sao?"
"Nhiều lần lắm." Mễ Tư Thần không vui bĩu môi: "Không phải lúc nào tôi cũng tỉnh cả, có lúc người đó chỉ lấy một sợi, có khi lại cắt cả một nhúm to, cũng chẳng biết để làm gì nữa.”
Tô Vân Thiều híp mắt trả lời: "Bán."
Mễ Tư Thần: 22?
"Nếu người còn sống, đúng thật là có thể lấy tóc bán, bởi chúng sẽ được mua về làm tóc giả, nhưng tôi đã chết nhiều năm như vậy, ngay cả tóc cũng héo rũ còn ám mùi hôi thối, vậy mà cũng bán được sao?"
"Sao lại không thể bán chứ?" Ánh mắt Tô Vân Thiều trở nên lạnh như băng.
Ngày đầu tiên khi cô quay về nhà họ Tô đã phát hiện bên dưới vườn hoa trong nhà có chôn tóc của người chết. Nhưng đó chỉ là lời giải thích đơn giản khi nói với Tô Húc Dương mà thôi, còn nói đầy đủ thì phải là: tóc của người chết có chứa độc cũng như bị nhiễm thi khí.
Tóc người chết vốn sẽ nhiễm thi khí nên lúc đó Tô Vân Thiều đã cảm thấy tò mò là tại sao tóc lại có độc, nhưng vì manh mối trong tay quá ít, không cách nào đào sâu được, nhưng mà bây giờ, xem ra...
Nếu số tóc đó là do dì Hồng tìm cách chôn trong vườn, vậy tính ra dì ta cũng giỏi lắm đấy.
Muốn trở thành huyết thi, một trong số những điều kiện cần là phải ngâm xác trong chu sa.
Thành phần chính của chu sa là thủy ngân sunfua, theo thời gian sẽ dần dan kết tủa thành chất lỏng ánh kim, cũng chính là thủy ngân. Độc tính của thủy ngân sẽ từ từ ăn mòn móng tay, tóc, quần áo.
Trong người huyết thi có chứa thi khí và thi độc nên tóc và móng tay chắc chắn sẽ có chứa độc tố, còn quân áo trên người nhất định sẽ bị ăn mòn.
Mễ Tư Thần đã ngâm mình trong chu sa hai mươi năm, quần áo cô ấy mặc lúc đầu hẳn đã chẳng còn lại gì, cho nên lúc bước ra khỏi quan tài sẽ phải tìm quần áo để mặc.
Nhưng không may là, trong số các tế phẩm mà người bày trận mang tới chỉ có một cái váy xem như đẹp mắt, thế mà nó lại bị Hằng Thuật và Cao Nhiên chém rách, thử hỏi có thể không giận hay sao?
"Chậc!" Mễ Tư Thần cực kỳ hối hận: "Sớm biết vậy tôi đã cạo sạch tóc rồi mới nộp mình, toàn là tiền cal"
Tô Vân Thiều: "..."
"Tóc của cô dù có bán được thật thì cũng chẳng dùng vào việc tốt gì đâu, nên thôi, hết tiền thì cứ nói với tôi."
Mễ Tư Thần buồn bực "Ừ" một tiếng, xem như đã đồng ý, nhưng trông vẫn có vẻ không vui cho lắm.
Dưới sự quan tâm hỏi han của Tô Vân Thiều, Mễ Tư Thần cuối cùng cũng nói ra: "Tôi ăn của cô, mặc của cô, xài đồ của cô nhưng lại chẳng trả cho cô xu nào, cảm giác giống như tôi là gái bao của cô vậy á.”
Tô Vân Thiều: "..."
"=
Huyết thi và cương thi trong huyệt mộ đã được mang ra ngoài, không cần lo đến chuyện có an toàn hay không nữa nên sau khi điều chỉnh lại trạng thái tâm lý cũng như cơ thể thì đội khảo cổ đã xuống huyệt mộ một lần nữa de làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận