Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 565:

Chương 565:Chương 565:
Chuong 565:
Thấy biểu cảm của anh, Tô Van Thiều còn đang chìm trong sự ngỡ ngàng bỗng bừng tỉnh.
Chẳng lẽ cô thực sự thèm muốn cơ thể của Diêm Vương, chủ động nhào lên người anh, sau khi ăn xong sạch sẽ thì phủi mông ra đi không thèm chịu trách nhiệm với người ta sao?
Cô, nhất định không thể là người tôi tệ như thế!
Tô Vân Thiều ho khan một tiếng, tìm lý do bao biện cho kiếp trước của mình, "Cuộc vui của những người trưởng thành đều là anh tình tôi nguyện, bây giờ là thời đại cởi mở, đã không còn là cái thời ngủ với nhau một lần là phải chịu trách nghiệm hay quá chú trọng đến trinh tiết nữa, cho nên anh cũng không cần phải để ý như vậy đâu..."
Cô càng nói, sắc mặt của Diêm Vương càng khó coi, anh nghiến răng nghien lợi nói: "Không muốn cho anh một danh phận thì cứ nói thẳng ra, còn tìm lý do làm gì!"
Tô Vân Thiều: "..."
"Em là người của thời đại mới, nhưng anh thì không phải!" Nói xong những lời này, Diễm Vương vác gương mặt đen xì của mình rời đi.
Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, rốt cuộc Tô Vân Thiều cũng nhớ ra một điều mau chốt: Cô là một cô gái sinh ra trong thời đại mới, nhưng Diêm Vương lại là chủ nhân của chốn địa phủ không biết đã mấy trăm ngàn năm rồi, cho nên anh chính là đàn ông của thời đại cũ.
Nhưng vấn đề là: Không phải đàn ông ở thời đại cũ càng không chú trọng tới trinh tiết hay sao? Đàn ông thời ấy đều có ba vợ bảy thiếp, nuôi thêm tình nhân bên ngoài, thi thoảng còn tới kỹ viện tiểu quán, không phải họ đều cho đó là chuyện bình thường sao?
Nhưng dù sao người cũng là do cô chọc tức, nhất định phải nghĩ cách dỗ dành anh mới được.
Tô Vân Thiều mở khung WeChat của Diễm Vương ra, những nghĩ mãi cô cũng không biết nên nói thế nào cho phải, cảm giác cho dù cô nói gì cũng chỉ là đang tìm cớ lấp liếm mà thôi.
Bỏ đi, chờ Diêm Vương hết giận rồi nói sau.
Mà giờ phút này Diễm Vương đang ở địa phủ cầm di động trong tay, nhìn chằm chằm vào dòng thông báo Í đang nhập tin nhắn ], nhưng chờ mãi vẫn không thấy hiện lên một chữ nào, anh nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Tô Vân Thiều, em là đồ phụ nữ tôi!"
Tô Vân Thiều đang ở trong nhà bỗng hắt xì một cái, cô xoa xoa cái mũi rồi tiếp tục làm việc.
Cô đang bận dùng thần kim và thắm sa để tăng thêm thuộc tính cho kiếm Lôi Minh.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đang đến gần, nếu cô không mau chóng đi giải quyết chuyện của thôn Vân, chuyến du lịch thứ hai của người nhà mà ba Tô mong chờ rất lâu sẽ phải hoãn lại mắt.
Ngày hôm sau, Irác Nhiên và Trác Kinh Luân đến thành phố .J dự tang lễ, khi trở về họ còn mang theo tin dữ: mẹ của dì Hồng đã tự tử.
Hai cha con ở đó mấy ngày, chính là vì de giúp đỡ làm tang lễ cho mẹ con dì Hồng.
"Cho dù Chu Hồng đã đối xử với hai đứa con của tôi như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc tôi và bà ấy cũng từng là vợ chồng, bà ấy cũng nuôi nắng hai đứa nhỏ rất lâu, cuối cùng còn lựa chọn hy sinh chính mình để cứu hai đứa nhỏ. Nay mẹ bà ấy đã chết, bên cạnh bà ấy cũng chẳng còn nỗi một người thân nào, về tình về lý, hai cha con chúng tôi cũng nên tiễn bà ấy nốt đoạn đường cuối cùng." Trác Nhiên thở dài nói.
Ba Tô: "Sao đột nhiên lại như vậy?"
Mẹ Tô: "Bà ấy không để lại di thư hay thứ gì đại loại như vậy sao?"
"Có." Trác Nhiên lấy ra một tờ giấy mở đầu bức thư chính là dòng chữ: di thư.
Trong thư mẹ Chu nói, tâm nguyện duy nhất của bà trong nhiều năm qua chính là được sống bình yên bên con gái và cháu ngoại của mình, nay con gái của bà đã chết, cháu ngoại đã khôn lớn, bà cũng yên tâm rồi, nên bà lựa chọn ởi theo con gái, không biết con gái của bà có đang đứng bên cầu Nại Hà chờ hai mẹ con đoàn tụ không.
Nghe được tin tức này, Nguyễn Mai rất buôn.
Bà cụ cố chấp ở trong căn chung cư cũ kĩ — nơi lưu giữ hồi ức của gia đình bốn người họ Chu - chứ nhất định không chịu tới căn nhà đẹp de rộng lớn kia, vậy mà bỗng dưng lại tự tử sao?
Tô Vân Thiều cảm thấy chuyện này vừa bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý.
Bản năng làm mẹ đã khiến mẹ Chu lựa chọn bảo vệ đứa con gái duy nhất còn sống sót sau khi phát hiện ra nguyên nhân cái chết của chồng và con trai, nhưng cho dù có làm như vậy, sự dày vò và đau khổ trong nội tâm của bà ấy không vì như vậy mà giảm bớt chút nào.
Không ai có thể biết liệu mẹ Chu ở lại căn chung cư nhỏ đó là để bảo vệ ký ức hay để bà tự trừng phạt chính mình.
Đáng tiếc, những người chết vì tự tử đều sẽ biến thành Địa Phược Linh, mà hồn phách của Chu Hồng đã biến mắt, nguyện vọng muốn gặp lại con gái bên cầu Nại Hà của mẹ Chu đã định sẵn là không thể thực hiện được.
"Là do tôi không tốt, mấy năm nay chỉ muốn phát triển công ty, luôn bắt Chu Hồng đi theo mình ra ngoài xã giao, cũng chưa từng dành thời gian về thăm mẹ vợ đành hoàng, khi còn sống hai mẹ con họ cũng chẳng được đoàn tụ máy lần."
Trác Nhiên tự trách,"Sớm biết chuyện như thế này, tôi đã gác lại chuyện làm ăn sang một bên để đưa bà ấy về nước."
"A." Nguyễn Mai luôn đi theo bên cạnh luật sư Hồ Bình Bình, người chuyên giúp đỡ trong các vụ ly hôn, nên cũng đã nhìn thấy rất nhiều bộ mặt ghê tởm của mấy tên đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận