Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 414:

Chương 414:Chương 414:
Chương 414:
Di Hồng thấy vậy thì vô cùng vui mừng, tất nhiên sẽ đồng ý. Trác Kinh Luân không thể không nghe theo, anh ta dùng ánh mắt mà hỏi: Em muốn làm gì?
Vừa vào phòng, Tô Vân Thiều liền nói: "Anh giúp em một việc nhé?"
Trác Kinh Luân: “Giúp việc gì?"
Tô Vân Thiều lấy ra chiếc vòng tay huyết ngọc đã bị phong ấn kia: "Chiếc vòng tay này là dì Hồng tặng cho em làm quà gặp mặt trong ngày sinh nhật của ba em."
"Hả?” Trác Kinh Luân chớp chớp mắt: "Là quà gặp mặt tặng cho em? Sao anh lại nhớ trước kia mẹ từng nói chiếc vòng tay này vừa hiễm có lại vô cùng quý giá, bà muốn dùng nó làm quà tặng cho Y Y trong ngày lễ trưởng thành?”
Tô Vân Thiều chậm rãi ngang đầu, ra sức kiềm chế bão tap an sâu trong mắt mình: "Anh chắc chắn?"
"Vòng tay Huyết ngọc vốn dĩ vô cùng hiếm thấy, hơn nữa lại làm từ chất liệu này thì càng hiếm thấy hơn." Sau khi Trác Kinh Luân cằm lầy vòng ngọc liền lật đi lật lại nhìn hai lần, rồi chỉ vào hai sợi huyết sắc bên trên chiếc vòng tay: "Đúng rồi, lúc ấy anh còn nhìn thấy bên trên vòng tay còn có một chữ Y mờ mờ lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo, tặng cho Y Y là hợp lí nhất."
Đấy không phải chữ Y mà là một nửa của bùa chú.
Chỉ dựa vào những lời này của Trác Kinh Luân, Tô Vân Thiều liền đoán ra được nguyên nhân đời trước Tô Y Y chết sớm: Chính là bị vòng tay mượn mạng này hại chết.
Đời này là bởi vì có cô đột nhiên xuất hiện, nên dì Hồng đã tìm được đối tượng tốt hơn để tặng hay sao? Nhưng cô có chỗ nào tốt hơn Tô Y Y cơ chứ?
Tô Vân Thiều quyết định thử một lần: "Lúc trước làm trò như vậy trước mặt nhiều người, khiến em ngại phải từ chối dì Hồng, nhưng bây giờ em muốn trả vòng tay lại cho dì ấy. Nghe mẹ em nói, cái vòng tay này vốn dĩ được dì Hồng mua ở trong hội đấu giá để dùng điều dưỡng thân thể cho bản thân mình."
Nghe được về trước, Trác Kinh Luân còn muốn nói đã là quà gặp mặt thì cũng ngại đòi về, nhưng khi nghe được về sau, anh ta liền có chút do dự.
Mặc kệ nói như thế nào, sức khoẻ của mẹ anh ta quả thật có vẻ không được tốt, cũng chỉ mới mấy tháng gần đây mới đỡ hơn một chút, nếu chiếc vòng tay này có tác dụng dưỡng thân, vậy thì để cho mẹ anh ta dùng cũng tốt.
"Cảm ơn Vân Vân." Trác Kinh Luân nhận lấy vòng tay huyết ngọc. Sau này anh họ sẽ tìm một món quà phù hợp tặng lại cho eml Chỉ là anh họ cũng không có nhiều tiền, quà anh tìm được có lẽ sẽ không quý giá bằng cái này, hi vọng em không chê bai."
"Sao có thể như thế chứ?" Tô Vân Thiều cười nói: "Tặng quà chỉ thể hiện một phần tâm ý, tâm ý có là được rồi, còn quý giá hay không cũng không quá quan trọng."
Trác Kinh Luân cười gật đầu, anh ta vừa rời đi, ba người Nguyễn Mai cũng lập tức theo sau, còn Tô Vân Thiều cũng lén lút đi theo tới tận cầu thang.
Trác Kinh Luân đang cầm vòng tay huyết ngọc, vừa mới xuống lầu, đã bị mẹ Tô và dì Hồng đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách nhìn thấy, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: "Ai cho con cầm thứ đó?!"
Nhận thấy được thái độ của chính mình quá mức kỷ quái, dì Hồng vội vàng nói đỡ : "Đó là quà mẹ tặng cho Vân Vân, sao lại ở trên tay con rồi? Mau trả cho con bé đi!”
Nhiều năm như vậy, Trác Kinh Luân đã hình thành thói quen vừa thấy mẹ mình giận sẽ nhượng bộ, chỉ là chiếc vòng tay hôm nay có tác dụng đặc biệt, cho nên anh ta muốn thử kiên trì một lần.
"Vân Vân nói ra con mới biết được đây là chiếc vòng tay mẹ có được từ buổi đấu giá, định để dành riêng cho mình dưỡng cơ thể. Vân Vân không dám nhận lễ vật quý trọng như vậy, cho nên quà gặp mặt này em ấy tặng con, con sẽ nhận."
Nhưng đi chưa được mấy bước, Trác Kinh Luân vốn đang khỏe mạnh đột nhiên té ngã xuống đất bằng, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến người ta không kịp lường trước, chiếc vòng tay huyết ngọc kia cũng thuận thế bay ra ngoài, lăn tròn mấy vòng dưới mặt đắt.
Dì Hồng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội nhào tới: "Kinh Luân
Tiếng hét của bà ta quá mức chói tai và bi thương, giống như Trác Kinh Luân không phải bị té ngã một cái, mà giống như là Trác Kinh Luân sắp chết tới nơi rồi, đến mẹ Tô cũng nhận ra sự khác lạ của dì Hồng.
Tô Vân Thiều đã hiểu ra rốt cuộc chiếc vòng tay và những món đồ trang sức kia là mượn mạng cho ai rồi, cái giá để Trác Kinh Luân ( sáu tuổi ) và Trác Kinh Luân ( hai mươi mốt tuổi ) có thể dung hợp hồn phách thành công là: Tuổi thọ.
"Kinh Luân, Kinh Luân, con không sao chứ? Đừng dọa mẹt” Dì Hồng nhào lên người Trác Kinh Luân, tư thế tao nhã của một vị phu nhân đã không còn sót lại một chút nào, chỉ còn lại sự quan tâm rõ ràng dành cho con trai.
"Con không có việc gì, mẹ, đừng lo lắng." Trác Kinh Luân cảm thấy mình chỉ bị ngã một cái mà thôi mẹ lại làm thái quá, chuyện bé xé ra to, làm như thể anh ta là một con búp bê sứ vậy, nhưng sự quan tâm của mẹ làm cho anh ta rất hạnh phúc.
Trác Kinh Luân từ trên mặt đất bò dậy, nhân tiện đỡ dì Hồng dậy, xong lại đi nhặt vòng tay huyết ngọc đã lăn ra xa.
"Không được chạm vàolH" Di Hồng hét lên.
Trác Kinh Luân vội vàng rút lại bàn tay đang vươn ra, Mẹ?”
Mẹ Tô trừng lớn mắt, quen biết hơn ba mươi năm, bà chưa từng thấy chị em thân thiết của mình mắt bình tĩnh như vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Sao bà cứ cảm thấy người chị em của mình hôm nay là lạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận