Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1096:

Chương 1096:Chương 1096:
Chương 1096:
Khi đó cô không hiểu tại sao cha mẹ cùng với trưởng bối lại chia lìa xa cách như vậy, cả đời cũng không liên lạc qua lại với nhau.
Đến tuổi cô rời khỏi đảo đi học, biết rằng làm người phải hiếu kính cha mẹ cùng trưởng bối nên học xong trung học lại quay về đảo Trường Thọ, nói qua đạo lý kia với cha mẹ mình, bất cứ khi nào cô đề cập tới thì cha mẹ luôn chán ghét, nói trưởng thôn không xứng làm trưởng bối.
Cô cũng cãi lý với cha mẹ mình, cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện gì với người thân ruột thịt của mình thì cũng không đến mức này. Cha mẹ cô lúc đó có chút đau buồn, mẹ khổ sở nói cho cô biết hai người chị của mình đã chết như thế nào.
Đứa con đầu lòng của mỗi gia đình trên đảo Trường Thọ đều được coi là vật tế, mặc dù Ái Nhi cảm thấy tập tục trên đảo có chút kỳ quái nhưng khi đã chấp nhận thì cũng không cảm thấy có gì sai.
Về phần chết do bị bệnh, vậy không phải càng là chuyện bình thường sao? Có ai mà không phải trải qua nỗi đau sinh, lão, bệnh, tử chứ?
Khi đó Ái Nhi còn quá trẻ, tự cho mình là trung tâm và cảm thấy suy nghĩ của mình mới là đúng, còn cha mẹ vẫn luôn sống ở trên đảo nên chuyện gì cũng trở nên lạc hậu không biết, không hề đọc qua sách gì và cũng chẳng biết chữ, sắp bị thời đại bỏ lại phía sau là sai.
Cả đời cô ấy chỉ có đọc sách và ăn uống, chưa trải qua nhiều chuyện nên cũng không thể cảm nhận được nỗi đau của cha mẹ.
Cô quyết tâm rời khỏi Cố gia thôn, đi tới thôn Trường Thọ, nói với trưởng thôn đang sống một mình: "Cụ cố, sau này cháu sẽ thay cha mẹ và chị hiếu thuận với người."
Trưởng thôn kinh ngạc: "Cha mẹ cháu đồng ý sao?"
Ái Nhi nói dối: "Đương nhiên là đồng ý."
Lúc đó cô ấy nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của trưởng thôn, lại cho rằng bà cụ chỉ đang ngạc nhiên vì cha mẹ cô muốn cùng bà ấy hàn gắn mối quan hệ, cũng không biết khoảng cách giữa trưởng thôn và cha mẹ cô chính là chị hai của mình, càng nhiều là cha mẹ cô lo lắng cô sẽ bị trưởng thôn làm hại.
Ái Nhi mới đến nên cũng không phát hiện ra thôn Trường Thọ có gì không đúng.
Cô và cha mẹ là những người duy nhất trên đảo không ăn thịt người, nhưng những người khác lại không biết điều này.
Trưởng thôn chắc cũng biết một chút, cho nên ngay từ đầu cũng không cho cô vào phòng bếp mà nhiều lắm là để cho cô đi ra ruộng hái chút rau hoặc là xử lý một chút nguyên liệu nấu ăn còn hầu hết công việc nấu ăn đều do bà cụ tự mình làm.
Về sau chắc có lẽ là cảm thấy phiền, mà cũng có thể là cảm thấy Ái Nhi tốt bụng nên mới cho phép cô ấy vào phòng bếp.
"Sau khi quản phòng phép, thôn dân thỉnh thoảng sẽ đưa tới một ít thịt không nhìn ra được là thịt gì." Vẻ mặt Ái Nhi bi thương,"Cho đến một ngày bạn của tôi tới đây."
Cô ấy đi học ở bên ngoài, biết sử dụng đồ điện tử và internet, quen biết bạn bè trên mạng và vẫn giữ liên lạc với những bạn học thời cấp hai.
Mạng internet trên đảo Trường Thọ quá kém, trả lời một tin nhắn cũng mắt rất nhiều thời gian, trong hoàn cảnh như vậy ma còn có thể kiên trì gửi tin nhắn giữ liên lạc thì chứng tỏ tình cảm của đối phương và cô ấy rất tốt.
Lúc đó tuổi còn nhỏ nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, bạn bè mời mình về nhà ăn cơm thì Ái Nhi liền đi.
Lúc đi học bởi vì không tiện về nhà, lại biết nhà mình ở trong rừng sâu núi thẳm hoang vắng nên cô ấy có chút tự ti, lo lắng bị bạn học khinh thường nên chưa bao giờ dám mời bạn về nhà.
Máy năm trước thịnh hành cuộc sống bình yên ở nông thôn, rất nhiều người đều chú trọng mùi vị nguyên bản, thích rau xanh, thích cơm nấu bằng củi lửa, Ái Nhi liền thừa dịp ngày nghỉ mà mời bạn học và bạn bè đến nhà làm khách.
Đó cũng là khởi đầu của bi kịch.
Cô ấy vui mừng hớn hở giặt sạch ga giường và vỏ gối đem phơi khô rồi lên núi hái rất nhiều trái cây dại ngọt, còn hỏi trưởng thôn mấy con gà vịt nuôi trong nhà, dùng hết khả năng tốt nhất trong nhà có được để chiêu đãi bạn bè.
Lúc đầu, mọi thứ đều ổn.
Ái Nhi dẫn theo bạn bè đi lên núi thám hiểm, câu tôm hùm, mò mẫm đi ra mỏ quặng chơi, đến từ đường vào ban đêm để rèn luyện thêm sự can đảm, trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ.
Sau đó, một người trong đám bạn đã mắt tích. Ái Nhi rất sốt ruột, cầu xin những người trong thôn giúp cô ay cùng nhau đi ra ngoài tìm kiếm, mọi người rất nhiệt tình giúp đỡ nhưng mà người bạn đầu tiên mắt tích còn chưa tìm được thì những người bạn khác cũng bắt đầu mắt tích.
Ái Nhi ăn không ngon ngủ không yên, gấp đến độ miệng nỗi day bọng nước.
Cô ấy nghĩ có lẽ trong thôn quá Ít người nên mới không tìm được, liền gọi điện thoại cho cha mẹ, muốn nhờ họ tới đây tìm giúp.
Nhưng mà, cha mẹ cô đều im lặng.
Bọn họ nói: "Không cần tìm đâu, trưởng thôn và những người dân trong thôn đều biết rõ tung tích của họ, chỉ là không nói cho con biết mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận