Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 582:

Chương 582:Chương 582:
Chương 582:
Thim Liên Kiều: "Cứ để người ở nhà tôi đi, nhà tôi rộng.”
Đại Hoa thẩm: "Cần gì như vậy, cứ de người ở lại nhà tôi đi."
Hai người đều lo lắng, cho dù để Tô Vân Thiều ở lại nhà ai cũng sợ con trai của đối phương tranh thủ gạo nấu thành cơm, thế thì chẳng phải sẽ mắt con dâu rồi hay sao?
“Tìm trưởng thôn đi!"
Thim Liên Kiều và thím Đại Hoa muốn ở lại trông nom Tô Vân Thiều, còn Bình Sinh và Đại Dũng đi tìm trưởng thôn.
Hôm nay Vân Gia Thụ tới nhà của Vu Diệu để nhớ về quá khứ, nhưng lại bị Tô Van Thieu làm phiền đành phải trở về, vốn dĩ trong lòng ông ta đã không vui, sau khi trở về nhìn thấy Vân Lệ Lệ đã có tuổi rồi còn trang điểm quyến rũ, ông ta lại càng không vui hơn.
Vân Gia Thụ ngồi trước cửa nhà hút thuốc thì nhìn thấy Bình Sinh và Đại Dũng chạy tới.
Bình Sinh: “Trưởng thôn, chúng tôi đã dùng thuốc gây mê cô gái kia rồi."
Đại Dũng: "Trưởng thôn, nhà của tôi và Bình Sinh đều thiếu vợ, ông nói cho rõ đi, cô gái này rốt cuộc để cho ai?"
"Ây dô, đây là dê béo tự tới cửa nha.” Vân Lệ Lệ mặc một chiếc sườn xám màu đỏ hoa mẫu đơn, xẻ cao tới tận đùi, chân đi giày cao gót, lắc mông đi ra, hai tay để trước ngực, để lộ ra bộ móng tay màu đỏ tươi.
Tròng mắt của Bình Sinh dính chặt lên người Vân Lệ Lệ, gần như không hề chuyển động chút nào
Khi nhìn thấy Tô Vân Thiều, gã cảm thấy dáng người của Tô Vân Thiều rất tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy Vân Lệ Lệ thì gã lại cảm thấy dáng người của một cô gái mới lớn làm sao so được với một người phụ nữ trưởng thành lại có kỹ xảo giường chiếu cao siêu.
Năm nay Vân Lệ Lệ chưa đến bốn mươi tuổi, cũng không biết cô ta đã dùng phương pháp chăm sóc đặc biệt nào, mà trông không khác gì cô gái mới ngoài hai mươi, nhưng nhìn bộ dáng trưởng thành quyến rũ của cô ta, càng làm cho người ta không thể rời mắt khỏi.
Nhìn thấy Vân Lệ Lệ nóng bỏng xuất hiện trước tầm mắt mình, Đại Dũng lập tức cảm thấy bà goá thôn bên thật tầm thường.
Bảo sao Bình Sinh cam tâm tình nguyện, không ngại hiểm nguy mà dám sờ tới sợi lông mao trên đầu trưởng thôn để nếm được mùi vị của vợ ông ta, đây chính là làm theo lời của người xưa, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưul
Phát hiện ra tầm mắt của Bình Sinh và Đại Dũng đều dính chặt lên người Vân Lệ Lệ, Vân Gia Thụ đen mặt, Vân Lệ Lệ càng cười quyến rũ đắc ý hơn, còn liếc mắt đưa tình với Bình Sinh và Đại Dũng.
Sắc mặt Vân Gia Thụ càng thêm khó coi: "Cô gái này không thể giữ lại, giết đi, ném xác ở sau núi."
Bình Sinh và Đại Dũng kinh hãi, khó khăn lắm mới có được một cô vợ, sao bọn họ có thể cam lòng từ bỏ đây?
"Vì sao?"
Vân Gia Thụ: "Cô ta khác với những người phụ nữ bị lừa bán tới đây, bạn bè của cô ta ở ngay thôn Vân cạnh đây, nếu bọn họ không tìm được người nhất định sẽ báo cảnh sát lục soát cả ngọn núi này."
Nghe được ba chữ báo cảnh sát, Bình Sinh và Đại Dũng không dám lên tiếng, Vân Lệ Lệ cũng không tiếp tục đong đưa nữa.
Bình Sinh vẫn không cam lòng: "lôi nghe cha tôi nói, trước kia cũng đã gặp được một người như vậy, cứ trói lại bịt miệng rồi giấu ở dưới hằm, chờ cảnh sát đi rồi ta lại thả người ra."
Đại Dũng cũng không muốn, bọn buôn người có bao giờ đem tới được một cô gái xinh đẹp, xuất thân tốt lại có khí chất được như Tô Vân Thiều đâu? Nếu có được một người vợ như thế, gã ta nhất định sẽ được đàn ông trong thôn hâm mộ, ghen tị cho xem. "Không phải sau núi có rất nhiều hang động hay sao? Chúng ta cứ đem người tới đó giấu cũng được mà."
Vân Gia Thụ biết sau khi Phan Tây Tây và Phan Bối Bối chạy trốn, hai người bọn họ đều thiếu vợ, nhưng ông ta không muốn để bọn họ cứ mãi tranh giành, đầu đá nhau như vậy.
"Cho dù có giữ người ở lại, nhưng cô ta chỉ có một, vậy hai người các anh tính chia nhau thế nào?”
Bình Sinh và Đại Dũng im lặng.
Nếu để họ nói, tất nhiên là họ muốn chia cho chính mình rồi, nhưng người chỉ có một, cho dù trưởng thôn có chia như thế nào họ cũng không vui. Van Le Le da nhin ra,che miệng cười duyên nói: "Co gì mà khó phân chia chứ? Hai người các anh dùng chung một cô vợ là được."
Bình Sinh và Đại Dũng lên tiếng hoài nghi theo bản năng: "Như vậy sao được?!"
"Sao lại không được?” Vân Lệ Lệ thổi móng tay đỏ thẫm của mình, không chút quan tâm, "Trừ phi các anh đồng ý chờ lần sau bọn buôn người lại đem người tới, nhưng tôi nhắc các anh trước, từ sau khi bán được hai con nhóc đã bỏ chạy kia, trong vòng một tháng nữa chưa chắc bọn buôn người kia đã quay trở lại đâu."
Số lượng nam thanh niên ở thôn Vân đã được xác định từ trước, cho nên tới thời điểm họ sẽ báo cho bọn buôn người trước, để cho bọn chúng có thể tìm kiếm được người thích hợp.
Năm nay đã thông báo một lần, cũng đã mua bán một lần, cho nên trong thời gian ngắn, bọn buôn người nhất định sẽ không thể tìm được người phù hợp.
Hơn nữa, càng ngày nhà nước càng để ý tới bọn buôn người, giá tiền mua vợ cũng ngày một tăng lên, năm nay trong thôn không có cô gái nào được gả đi, mua Phan Tây Tây và Phan Bối Bối xong họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận