Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 752:

Chương 752:Chương 752:
Chương 752:
Ủa khoan, cô có biết là mình nói may câu đó nó rất ái muội không hả?
"Ngạc Nhị, cô có đồng ý làm quỷ sai của tôi, từ nay về sau sẽ luôn bầu bạn bên người tôi, làm kiếm của tôi, bảo vệ tôi bước tiếp tới tương lai không?" Tô Vân Thiều dang hai tay ra với Thiện Nhi áo đỏ.
Đó là hành động mời ôm, chỉ cần Thiện Nhi áo đỏ bước tới phía trước thêm hai bước là có thể ngã người vào trong lòng Tô Vân Thiều rồi.
Đây là cơ hội có thể làm quỷ sai của Tô Vân Thiều sớm hơn cả Thiện Nhi tốt trên người đầy công đức vẫn luôn cứu người nữa.
Ngay cả Thiện Nhi còn chưa nhận được lời mời chào của Tô Vân Thiều đâu.
Thiện Nhi áo đỏ không hiểu vì sao Tô Vân Thiều lại mời chào cô ấy nhập bọn. Nói cô nhìn trúng thân phận và năng lực Quỷ Vương của cô ấy thì Thiện Nhi cũng thế mà, trên người cô ấy chỉ có mùi máu và nghiệp chướng, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn nhận quỷ sai của Tô Vân Thiều từ xưa tới nay.
Lúc này nếu Tô Vân Thiều nhận Thiện Nhi áo đỏ làm quỷ sai, đợi tới lúc cô ấy dẫn sét trời tới, với cương vị là chủ nhân, khi đó Tô Vân Thiều cũng sẽ bị Thiên Đạo đánh luôn. Thế thì chẳng khác gì Tô Vân Thiều còn chưa kịp nhận được ích lợi gì từ việc nhận Thiện Nhi áo đỏ làm quỷ sai thì đã bị sắm sét đánh chết mắt rồi, chẳng có nghĩa lí gì cả.
Trong lòng Thiện Nhi áo đỏ có một giọng nói hối thúc cô ấy hãy đồng ý với lời mời của Tô Vân Thiều đi, nhưng lý trí của cô ấy nói rằng mình không thể làm liên lụy tới cô.
Số lần nhận được lòng tốt từ người khác trong cả cuộc đời của cô và Thiện Nhi ngốc kia quá ít, cho nên bọn họ vô cùng quý trọng mỗi lần được nhận, không thể vì một cảm xúc xúc động nhất thời mà làm liên lụy tới người khác được. Suy nghĩ đó chạy qua lại hai vòng trong đầu của Thiện Nhi áo đỏ rồi biến thành sự kiên định, cô ay lựa chọn lui về sau một bước: "Tôi từ chối."
Đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều chủ động mời một con quỷ làm quỷ sai cho mình, cũng là lần đầu tiên cô bị từ chối, không phải là do cô không có sức hap dẫn mà là vì trong lòng Thiện Nhi áo đỏ vẫn còn vương nỗi băn khoăn.
Cũng chính vì nỗi băn khoăn đó đã chứng tỏ rằng Thiện Nhi áo đỏ vẫn là một con quỷ tốt, cũng khiến cho Tô Vân Thiều càng muốn nhận cô ấy làm quỷ sai của mình, giúp cô ấy đi trên con đường đúng đắn.
Vòng tay Tô Vân Thiều vẫn luôn rộng mở trước mặt Thiện Nhi áo đỏ: "Ngạc Nhi, cô không muốn thật sao?”
"Đừng có dùng giọng điệu đó để quyến rũ tôi." Thiện Nhi áo đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thiều với vẻ mặt đầy căng thẳng, thái độ cảnh giác của cô ấy giống như con mèo nhỏ đang xù lông nhìn chằm chằm vào con sen vì sợ con sen sẽ cướp mất cá khô của mình Vậy.
Tô Vân Thiều: ?3?
Quyến rũ ai? Cô nói lại lần nữa tôi nghe coi?
"Cô đừng nghĩ là tôi không biết việc cô định nhận tôi làm quỷ sai vào lúc này là vì muốn dùng công đức trên người cô để đỡ sét trời cho tôi. Cô bị ngu à, bộ cô tưởng sét trời có thể đỡ được dễ lắm hả?"
Nói thêm vài câu nữa thì Thiện Nhi áo đỏ cảm thấy chắc cô ấy sẽ xông tới kí cái đầu của Tô Vân Thiều mắt.
Một người một quỷ, cả hai đều là những kẻ ngốc.
Thiện Nhi muốn giúp Thiện Nhi áo đỏ san sẻ nghiệp chướng là một con quỷ ngu ngốc, Tô Vân Thiều muốn giúp cô ấy đỡ sét trời là một con người ngu ngốc.
Tô Vân Thiều hoàn toàn không có cảm giác chột dạ vì bị người khác nhìn thấu ý định của mình, cô nói thẳng: "Nếu cô đã phát hiện rồi thì sao lại không lợi dụng tôi?"
"Ai thèm lợi dụng cô chứ? Cô nghĩ tôi là cái loại quỷ sẽ bất chấp tất cả, không chừa một thủ đoạn nào chỉ để đạt được mục đích của mình hay sao?" Thiện Nhi áo đỏ tức giận dậm chân, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên sinh động hơn, ngay cả bộ quần áo màu đỏ trên người cô ấy cũng tung bay phấp phới giống như đang nhe răng múa vuốt như chủ nhân của nó vậy.
Lúc này hành động của Thiện Nhi áo đỏ mới có sự hoạt bát tràn đầy sức sống của một cô thiếu nữ tuổi mười lăm, không còn vẻ thờ ơ vô hồn, dường như có thể biến mắt trên thế giới này bất cứ lúc nào mà không he luyến tiếc gì nữa.
Tô Vân Thiều bước về phía trước hai bước, cô ôm lấy Thiện Nhi áo đỏ, cô có thể cảm nhận được sự chuyên đổi trạng thái của người trong lòng. Lúc đầu từ có hơi giật mình sợ hãi cho đến có chút do dự định vùng vẫy ra, cuối cùng lại dần dần yên lặng chấp nhận cái ôm vừa ấm áp lại vừa chắc chắn của cô.
"Ngạc Nhi, con người ta khi sống có đôi khi đã phải làm những chuyện mà bản thân họ không muốn, chuyện đã qua thì không thể nào sửa được, thứ mà chúng ta có thể làm chỉ có thể là tương lai mà thôi. Những nghiệp chướng mà cô đã gây ra thì hãy để cho tôi và Thiện Nhi chia sẻ cùng với cô, sau này hai người các cô hãy ở bên cạnh tôi cùng nhau làm người tốt, tích góp công đức nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận