Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 131:

Chương 131:Chương 131:
Chương 131:
"Em thích tượng gỗ kia lắm nên vừa nghe chị nói sẽ tặng em một cái là lập tức vui đến suýt nhảy dựng lên luôn, chị ơi, chị sẽ không trách em đâu, đúng không?”
Ánh mắt thấp thỏm cùng với đôi môi mim chặt của cô ấy như đang nói chỉ cần Tô Vân Thiều thốt ra từ "Không" một cái thôi là cô ấy sẽ oa khóc ngay lập tức.
Tô Vân Thiều lắc đầu, chị em nhà người ta còn tắm chung, ngủ chung nữa kìa, cô chẳng qua chỉ bị hôn lên mặt thôi mà.
"Em thích kiểu dáng thế nào?"
Tô Y Y đã yên tâm, quả quyết nói: "Em muốn một bức tượng đang dựa vào lòng chị."
Thật ra trong đầu cô ấy bây giờ chỉ có mỗi bóng dáng của chị gái mà thôi, nhưng cô ấy cảm thấy nếu mình dám đưa ra yêu cầu quá đáng này, dù là người tính tình hiền dịu như chị cũng sẽ đánh cô ay một trận cho xem.
Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, Tô Y Y vẫn không cam tâm, bèn nói thêm một câu: "Em muốn tượng gỗ thể hiện được tình chị em thắm thiết của chúng ta, nhưng khắc thêm một người nữa thì chị có mệt quá không?”
Tô Vân Thiều: "Không đâu."
"Hay là như thế này đi, chị cứ từ từ làm, xem như quà sinh nhật tặng cho em, sau này cũng không cần tốn công nghĩ nhiều nữa!" Càng nói, Tô YY càng cảm thấy đây đúng là ý kiến hay, một mũi tên mà trúng luôn hai con nhạn.
Tô Vân Thiều đồng ý.
Thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, hai chị em sóng vai bước trở về tòa nhà dạy học.
Trên đường đi, hệ thống càng nghĩ lại càng thấy uất ức: "Ký chủ, chẳng phải bây giờ tôi cũng là một thành viên trong cái nhà này à? Ảnh gia đình tặng cho ba không có tôi là do ba và chị không biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng giờ ngay cả quà sinh nhật tặng cho cậu mà cũng không có tôi luôn!"
Tô Y Y nghẹn họng, chỉ biết nhỏ giọng chống chế: "Cậu đâu có hình hài cụ thể đâu, chẳng lẽ lại điêu khắc một giao diện hệ thống vuông vức ở giữa hả? Thế thì đâu có hòa hợp với tổng thể bức tượng nữa chứ?"
Cả chiều hôm đó, hệ thống cứ lải nhải bên tai, khiến Tô Y Y không thể nào chú tâm nghe giảng nổi, cuối cùng chỉ đành đầu hàng thỏa hiệp: "Hay là thế này đi, cậu nghĩ kỹ xem bản thân có thể biến thành hình dạng nào, sau đó tôi sẽ cố gắng thuyết phục chị khắc thêm cậu vào."
Hệ thống vội trả lời: "Bạch tuộc! Tôi có nhiều dữ liệu biểu thị dưới dạng xúc tua lắm, nên hình tượng con bạch tuộc sẽ phù hợp với tôi nhất!"
Hai mắt Tô Y Y tối lại, xém chút nữa là thở không nổi. Cô ấy giận dữ quát: "Cậu có bị ngu hay không vậy? Giữa khung cảnh chị và tôi đang tương thân tương ái với nhau mà từ đâu chui ra một con bạch tuộc lạc quẻ chẳng hợp tí nào hả, sao mà được cơ chứ?!" Dù chị có đồng ý thì cô ấy cũng chẳng thích đâu!
Hệ thống: "..."
Vì để có thể hòa nhập vào khung cảnh thương yêu thắm thiết của hai chị em, hệ thống buôn rau vắt óc nghĩ cả một đêm, cuối cùng, lúc nhìn thấy trái quýt trên tay Tô Vân Thiều, hai mạch nhâm đốc của nó như được đả thông trong chớp mắt.
"Ký chủ, tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn trở thành mèol Một con mèo Ragdoll xinh đẹp, lạnh lùng và vô cùng cao quy!" Tô Y Y đang bận rộn giải đề cũng cảm thấy ý kiến này không tệ.
Thế là cô ấy lập tức ôm lấy quyển sách bài tập, chạy tới gõ cửa phòng Tô Vân Thiều: "Chị ơi, chúng ta cùng làm bài tập với nhau đi!"
Tô Vân Thiều — người từ sau khi chuyển trường đã không còn đụng đến bài tập: "..."
Nhưng cô cũng không nỡ để em gái thất vọng, chỉ đành đứng dậy mở cửa cho em gái: "Em vào đi."
Tô Y Y bước vào phòng, phát hiện trên bàn không hề chất đống đủ loại sách vở như cô ấy tưởng tượng, thay vào đó là rất nhiều khúc gỗ đen thui. "Chị ơi, đây là gì vậy?"
"Gỗ đào bị sét đánh." Tô Vân Thiều dọn sơ bàn học bày bừa đến rối tinh rối mù, nhường ra một góc đề Tô Y Y dùng.
Thế là Tô Y Y bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
Từ lúc chị trở về, cô ấy đã nhận được không ít các bức tượng gỗ cũng như bùa ngọc nhỏ từ chị rồi, giờ lại thêm một tượng và thẻ gỗ làm từ gỗ đào đã được đặt trước, nhưng cô ấy lại chưa từng tặng chị gái bất cứ món quà nào.
Tiền bạc thì không tính nhé, dù cô ấy không cho thì ba mẹ cũng sẽ cho thôi.
Với lại tuy số tiền kia sẽ bị chị cầm đi mua ngọc, nhưng sau đó chị lại tặng cho cô ấy ngọc phù. Hơn nữa bùa bình an do chị vẽ có thể bán với giá mười nghìn, tính ra chị đâu có thiếu tiền.
Vì mải suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho chị mà sau khi ổn định chỗ ngồi, Tô Y Y không hề chú tâm làm bài tập mà trái lại còn chống cằm nhìn Tô Vân Thiều khắc thẻ gỗ đào.
Người xưa có câu người đẹp dưới ánh đèn là mỹ lệ nhất, người phụ nữ lúc làm việc là xinh đẹp nhất. Trước kia trong mắt Tô Y Y chỉ có mỗi Phó Diệp, chưa từng quan sát cẩn thận một người cùng giới nào, giờ đây cô ấy xem như đã hiểu được hai câu đó rồi.
Tô Vân Thiều sở hữu gương mặt và khuôn miệng dịu dàng của mẹ Tô, sống mũi thẳng tắp của ba Tô, nhưng khí chất cô tỏa ra mạnh mẽ hơn ba Tô cả hai phần, lạnh lùng hơn mẹ Tô vài ba phần, có thể nói là cô đã thừa kế tất cả những đặc điểm tốt nhất của ba mẹ Tô.
Một người xinh đẹp như vậy thế mà lại ngồi trước bàn học, tỉ mỉ điêu khắc tượng gỗ cho cô ấy dù đã bận rộn cả một ngày dài... hu hu hu, cảm động quá đi mắt!
Hệ thống chờ cả buổi lại chỉ thấy ký chủ vẫn đang ngây ngốc nhìn Tô Vân Thiều mà bài tập quan trọng thì không làm, thậm chí tới cả yêu cầu của nó cũng không thèm nhắc đến.
Hệ thống sốt hết cả ruột, vội vã thúc giục: "Ký chủ, cậu đồng ý với tôi rồi mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận