Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 571:

Chương 571:Chương 571:
Chương 571:
Lữ Thư Nam dùng rất nhiều sức, điều đó cho thấy bà ấy lo lắng và không yên tâm đến nhường nào, Tô Vân Thiều cũng dùng sức cầm lại tay của Lữ Thư Nam.
"Con nhất định sẽ làm vậy, giờ chúng con xin phép di trước."
Trước mắt họ còn chưa xác định được thôn Vân rốt cuộc là nơi nào, cho nên cô muốn đi tới nơi mà Manh Manh đã gặp được Phan Tây Tây và Phan Bối Bối trước, sau đó tìm kiếm thêm một chút thông tin rồi mới tới thôn Vân sau.
May mắn là Manh Manh có một trái tim thích đi lang thang, và nhờ khả năng phân biệt phương hướng tuyệt vời của mình, nó đã tự rèn luyện cho mình cách tìm đường nhanh chóng và vô cùng chính xác.
Đến chạng vạng tối thì họ tới nơi.
Ban đêm là sân nhà của ma quỷ, Tô Vân Thiều dẫn theo Cát Nguyệt và ba con quỷ học bá mà Cao Nhiên cho cô mượn di chung quanh một vòng để điều tra địa hình, còn những người khác thì tìm nơi cắm trại ở gần đó.
Bốn con quỷ tìm kiếm ở khu vực lân cận trong máy tiếng đồng hồ nhưng không tìm thấy được người nào.
Kể từ đó họ vẫn luôn duy trì mô hình tìm kiếm như vậy, ban ngày Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi sẽ đi dò đường, buổi tối thì do bốn con quỷ di tìm người và canh gác, họ cứ thế, vừa mò đường vừa tiền về phía trước.
Mỗi ngày vào buổi tối, Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đều sẽ gọi điện báo với Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn rằng họ vẫn an toàn, trong khi Tô Vân Thiều lại kể cho mọi người trong nhà họ Tô và những người bạn nhỏ nghe về hành trình tới thôn Vân để cho bọn họ yên tâm.
Hôm nay, bọn họ tới một thị trấn nhỏ tại một huyện nọ.
Cả nhóm đã cắm trại và ngủ nơi hoang dã hoặc ngủ trong xe nhiều ngày chứ chưa được nằm trên giường ngủ đàng hoàng một lần, điều này khiến ho đau lưng và kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Khi đến thị trấn nhỏ, họ vội vàng tìm một khách sạn có điều kiện không tệ lắm để tắm rửa, thay quần áo và ra ngoài tìm một nơi để ăn, còn Phan Tây Tây, Phan Bối Bối và Manh Manh thì ở lại trong phòng.
Tại thị trấn nhỏ này chẳng có quán ăn nào tốt cả, mà bọn họ cũng vì di thu thập tin tức nên không tới nhà hàng mà tìm tới một quán ăn không có ruồi bọ bay ngập trời.
Người dân nơi đây nhìn thấy người lạ từ bên ngoài tới cũng không cảnh giác lắm, sau khi nghe Cao Nhiên và Tần Sóc hỏi về các đặc sản ở địa phương, họ còn rất liền nhiệt tình giới thiệu cho hai người.
"Chỗ chúng tôi có rượu mơ xanh, mơ chua rất nổi tiếng, mỗi năm tới mùa thu hoạch quả thanh mai, sẽ có rất nhiều khách du lịch tới đây, lập thành từng nhóm đi hái quả thanh mai, mơ xanh hoặc mơ chua về để ngâm rượu."
"Mọi người tới đây vào thời điểm này, đã lỡ mắt lúc tiết trời tốt nhất, nhưng vẫn có thể mua được một chút rượu mơ xanh và mơ chua. Trong quán chúng tôi có rượu mơ xanh đấy, năm nay mới ủ, mọi người có muốn mua một ft mang về không?"
"Được đấy." Cao Nhiên bỏ tiền ra mua một bình, nếm thử thấy cũng không tệ, cho nên anh ấy mau thêm mấy bình rượu nữa.
"Rượu mơ xanh mới ngâm năm nay đã ngon như vậy rồi, chỗ các anh có còn rượu mơ xanh ủ lâu năm không?"
"Rượu mơ xanh ủ lâu năm đã bị người ở thôn Vân mua hết rồi." Bà chủ quán nói.
Thôn Vân? Họ đã tìm kiếm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tốt rồi.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng họ không dám để lộ một chút biểu cảm nào ra ngoài, sợ bị người nào đó có dã tâm phát hiện ra được.
Tần Sóc cười nói: "Chị à, thôn Vân này là ở đâu vậy? Tôi muốn đến đó mua thêm chút rượu về mời người thân uống thử."
Bà chủ quán chỉ tay về phía nam: "Ở trên núi đó, nhưng mọi người đừng tìm nhằm nhé, rượu mơ xanh tốt nhất mà tôi nói là ở thôn Vân có bộ thảo ở trên đầu ây."
Tần Sóc: "Nơi này còn có một thôn Vân khác nữa sao?"
Bà chủ quán: "Đúng vậy, chỗ chúng tôi có hai thôn Vân, một là thôn Thảo Vân, còn một là thôn Bạch Vân, thường xuyên có người bị nhằm lẫn giữa hai thôn này."
"Sao họ không đặt tên khác cho dễ phân biệt hơn? Như vậy thì khách tới đây du lịch không phải rất dễ bị nhằm lẫn sao?"
"Còn có cách nào nữa đâu." Bà chủ quán cười lạnh một tiếng, trong mắt bà ấy hiện lên lên một tia khinh thường,"Ai bảo ai cũng muốn làm trâu làm bò cho đám người ở thôn Vân chứ?"
Nói tới nơi đó bà chủ quán lại cảm thấy mắt hứng nên không nói tiếp nữa.
Buổi tối, mọi người trở về nhà nghỉ, còn Cát Nguyệt và ba con quỷ học bá đã đi lại trong thị trấn để kiểm tra.
Tới rạng sáng, bốn con quỷ đã quay trở lại.
Cát Nguyệt: "Người dân ở đây đều rất kỳ lạ, đàn ông đều muốn cưới phụ nữ ở thôn Vân, còn phụ nữ bình thường thì đều rất căm ghét những người phụ nữ tới từ thôn Vân, thái độ cũng không khác bà chủ quán ăn tối qua cho lắm."
Nữ quỷ: "Tôi đã gặp được một người phụ nữ tới từ thôn Vân, trên cánh tay cô ta có một hoa văn nguyễn rủa, tôi thấy có vẻ chính cô ta cũng không biết được đó là hoa văn nguyễn rua nên mới để lộ nó ra bên ngoài, thi thoảng còn sờ lên hoa văn này máy lần, còn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.”
Nam quỷ đeo kính: "Tôi nghe được một người cha nói với con trai của mình: Nếu như con có bản lĩnh thì tương lai sẽ lấy được phụ nữ ở thôn Vân, nhà chúng ta sẽ giàu có cả đời! Còn về lý do tại sao thì người cha đó không có nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận