Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 190:

Chương 190:Chương 190:
Chương 190:
Mọi người vội vã cảm thán sao mà tốc độ tiến triển của Tô Vân Thiều và Diêm Vương nhanh đến thế, Tô Y Y cười tươi vừa gặm CP vừa hỏi nhóm bạn: "Mọi người nghĩ xem ai là người chủ động nắm tay trước?"
Đám bạn mới cách đây không lâu còn ghét bỏ Tô Vân Thiều EQ thấp, chó độc thân không có kinh nghiệm yêu đương lúc này lại sửa lời hết.
Tần Giản: "Còn phải hỏi hay sao? Chắc chắn là Vân Thiều rồi!"
Bách Tinh Thần: "Diêm Vương cũng có dũng khí lén lút biểu thị chủ quyền công khai như thế kia á?" Lôi Sơ Mạn: "Cho dù là Diêm Vương có dám thật thì Vân Thiều cũng sẽ không đồng ý đâu."
Ba người họ đều đã nói hết những lời mà mọi người muốn nói ra cả rồi, một đám thề non hẹn biển mà gật đầu giống như đã tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều chủ động nắm tay của Diêm Vương.
Đến mức Phó Diệp định bỏ một phiếu cho Diêm Vương thì phát hiện mình là người cô đơn giữa dòng đời, cuối cùng chỉ đành ngậm ngui chọn im lặng.
Nguyên nhân làm anh ấy im lặng lớn nhất là vì Tô Y Y nói: "Dám phá CP của em, em giết hết!"
Phó Diệp còn muốn sống lâu lắm: "Đôi này khóa chết với nhau luôn rồi!"
Đoàn người nói nói cười cười đi qua, Tô Vân Thiều và Diêm Vương đã để ý họ từ ban đầu.
Tô Vân Thiều thấy Tô Y Y mới nãy còn muốn mặc đồ đôi với chị gái giờ này lại mặc sang một bộ màu vàng có áo có quân: "Sao em không mặc bộ màu đỏ kia?"
Nói tới đây, Tô Y Y đã thấy tủi thân.
Tay trái của Tô Vân Thiều đã bị Diêm Vương nắm lấy, cô ấy bèn nắm lấy tay phải của cô, oán giận mà kể: "Phó Diệp không cho em mặc, bảo là lộ quá."
Tô Vân Thiều lạnh lùng nhìn Phó Diệp hỏi: "Anh còn quản cả quyền tự do mặc quần áo của em ay cơ à."
Cả người Phó Diệp cứng đờ, anh ấy cũng không quên cái người này giữ một phiếu phủ quyết, vội nói: "Y Y có thể mặc cho một mình tôi xeml”
Tô Vân Thiều đang muốn nói "Làm gì có cái lý chỉ mặc cho một người xem hả?" thì nghe thấy tiếng cười hiểu ý của Diêm Vương: Dục vọng chiếm hữu.
Hai mắt Tần Giản run lên, hóa ra là như thế này sao?
Lôi Sơ Mạn nghĩ đến cái gì đó, hóa ra không phải Tần Giản cố ý tìm ngược hả?
Tô Vân Thiều đã hiểu, cúi đầu hỏi Tô Y Y: "Em có muốn làm theo ý anh ay không?" Nếu Tô Y Y không muốn thật thì sẽ phản kháng tới cùng, Phó Diệp cũng không thể nào bắt cô cởi ra thay bộ khác được, cho nên cuối cùng sự thật là người ta cho còn cô ấy nhận đúng không?
Tô Y Y cười ngượng, nhẹ nhàng vâng một tiếng: "Chỉ là một bộ áo tắm thôi mà, em không muốn vì mỗi chuyện này mà cãi nhau với anh ấy, nghe theo anh ấy cũng không có sao cả."
Quan trọng nhất chính là: Phó Diệp không cho cô ấy mặc như thế là vì thích cô, có lòng chiếm hữu chứ không phải là lòng chiếm hữu đơn thuần của đàn ông.
Phó Diệp cười, nếu Tô Y Y quả quyết không thay thì anh ấy cũng sẽ không vì mỗi bộ áo tắm mà cãi nhau với cô trong chuyến đi du lịch với mọi người thế này.
Chỉ có thể nói họ cho nhau sự nhân nhượng, bao dung, đã tìm được cách thích hợp nhất khi hai người ở bên nhau.
Một màn này làm cho nhóm ế chỏng vó ở bên cạnh vô cùng hâm mộ, bao gồm cả Tần Giản có ý kiến với bộ bikini của Lôi Sơ Mạn nhưng lại không thể khiến cô ấy đổi sang bộ khác.
Mọi người đã có mặt đầy đủ thì bắt đầu trò chơi thôi.
Có không ít trò chơi có thể chơi được ở biển, có bơi lội, lướt sóng, đắp cát, tắm nắng, vân vân... Cả đám bọn họ không tính thêm Đào yêu nhỏ thì có tận mười người, có thể chơi cả bóng chuyền trên bờ cát luôn.
Bóng chuyền bình thường là sáu người một đội còn bóng chuyền trên cát thì không có quy định nghiêm khắc như thế, hai người một đội có thêm trọng tài là có thể chơi được rồi.
Nam nữ phối hợp, chơi không mệt luôn!
Đội đầu tiên chính là Tần Giản và Lôi Sơ Mạn đấu với Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa.
Bốn người họ quen nhau trước, có độ ăn ý nhất định, chơi bóng chuyền không tồi, chỉ là khi chơi bóng chuyền trên cát có hơi khó khăn hơn thôi.
Trai xinh gái đẹp mặc đồ bơi chơi bóng chuyên là hình ảnh vô cùng đẹp mắt, bọn họ mới chơi không lâu đã thu hút không ít du khách tới xem.
Hứa Đôn đứng bên cạnh Tần Giản cổ vũ cho cậu ấy, thấy tình hình như thế thì nổi ý xấu: "Chơi thế này không có vui, chúng ta chơi đánh cược đi cho vui, đội nào thua thì phải đồng ý một điều kiện với đội thắng!"
Trần Tỉnh Nguyên ồn ào nói: "Em có mang theo bộ thẻ bài phạt Quốc Vương đó, không nghĩ ra được thì có thể bốc trong đó xem sao, xông lên vì quyền lợi của Quốc Vương đi nha!"
Hai người họ nói bằng tiếng Trung, đám du khách tóc vàng mắt xanh nghe không hiểu được, hỏi han nhau biết được nội dung là gì thì sôi nổi hẳn lên.
Dưới tình hình như thế, bốn người trong sân thi đấu không thể nào không đồng ý.
Tần Giản trừng mắt nhìn Hứa Đôn và Trần Tinh Nguyên, ý là: Không làm được cái gì nên hồn hết!
Nhưng hai người họ mà không làm thì uỗổng phí thời niên thiếu quá.
Hứa Đôn và Trần Tỉnh Nguyên ghé tai nhau thầm thì cả nửa ngày, Trần Tỉnh Nguyên nhanh chóng quay người chạy về phía biệt thự, trước khi trận đấu kết thúc đã mang thẻ bài tới.
Tô Vân Thiều: "... Tôi tưởng các cậu nói chơi thôi." "Sao có thể như thế được." Trần Tinh Nguyên cầm ra bộ bài còn mới nguyên, làm trò trước mặt mọi người bóc tem cho nó, tỏ vẻ mình không hề gian lận: "Để đi chơi chung với mọi người, em đã đi tìm hiểu không ít trò đó, chuẩn bị không thiếu cái gì luôn."
Ban đầu còn lo bị Tần Giản hó, giờ lại có cơ hội hố Tần Giản, cậu ấy không thể nào quá hưng phần như thế được!
Người cũng đang hưng phấn còn có cả Hứa Đôn - một thiếu niên thành thật trắng như bánh trôi bị Tần Giản nuôi thành bánh mè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận