Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 429:

Chương 429:Chương 429:
Chương 429:
Bởi vậy, dì Hồng đã hiểu ra tại sao mẹ bị ba mình đánh chửi thế nào cũng không ly hôn hay chạy trốn, tất nhiên không phải giống như lời người ngoài hay nói, bà ấy nhẫn nhịn là vì anh trai và bà ta, không muốn họ biến thành những đứa trẻ không có mẹ, hoặc không muốn để bọn họ bị mẹ kế đánh mắng.
Dì Hồng cũng hiểu vì sao mẹ bà ta lại dùng đôi vai gầy gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia đình sau khi ba của bà ta ngã xuống, vất vả hơn nửa cuộc đời, chỉ vì tất cả đều là do mẹ của bà ta đã tạo nghiệp, mà còn lôi cả bà ta cùng chuộc tội với minhl Hoá ra phần lớn những bất hạnh trong cuộc đời bà ta đều đến từ chính người mẹ này!
Nếu sớm biết như vậy, tại sao bà ta còn phải bỏ ra nhiều tiền để giúp mẹ mình mua một cửa hàng và một ngôi nhà lớn chứ?
Nếu sớm biết mẹ chính là nguyên nhân mau chốt dẫn tới tắt cả mọi việc, vậy thì có phải chỉ cần mẹ bà ta ra đi, bà ta, anh trai và cả ba của bà ta sẽ trở nên tốt hơn?
Dì Hồng tức giận, khó hiểu, hoang mang, cuối cùng bà ta đều muốn có hết mọi thứ!
Bà ta cũng muốn mượn vận may, với những mối quan hệ hiện tại của bà ta, nếu thực sự muốn làm, nhất định sẽ làm tốt hơn mẹ của bà ta nhiều.
Tiếc là một trong hai chiếc vòng tay đã bị mất, mẹ Chu không biết thuật mượn vận may, nên không có cách nào giúp được bà ta.
Dì Hồng lấy đi chiếc vòng tay duy nhất còn lại và vật báu mà mẹ Chu giấu ở dưới đáy hòm: Thẻ gỗ mượn mạng.
Theo như lời mẹ Chu kể lại, cặp thẻ gỗ kia là thứ mà mỗi người dân khi rời thôn đều nhận được từ trưởng thôn, chúng được tưới bằng máu tươi của hai bên, thời gian tưới càng lâu thì khả năng đổi hồn phách càng lớn.
Đáng tiếc là không phải ai cũng có thể sử dụng được tắm thẻ gỗ mượn mạng này, phải dựa vào vận may, còn có một tiền đề vô cùng quan trọng là: Bắt đầu càng sớm càng tốt.
Lúc đó dì Hồng cũng không hiểu được vì sao lại thế, nhưng sau khi gặp được pháp sư ma thuật đen thì bà ta đã hiểu.
Khi hồn phách còn nhỏ yếu sẽ không thể chịu đựng được thứ này, nếu xử lý không khéo thì sẽ chết, nhưng cũng bởi vì hồn phách nhỏ bé không thể chống cự, một khi thành công, độ tương thích sẽ rất cao, khả năng bị phát hiện ra là rất nhỏ.
Dưới sự dẫn đường của mẹ Chu, dì Hồng đã biết tới thế giới Huyền môn, sau khi trở lại nước ngoài, bà ta đã chi rất nhiều tiền để dò la, cuối cùng cũng làm quen được với một tên pháp sư ma thuat den.
Tên pháp sư kia nói cho bà ta biết hồn phách của con trai bà ta càng ngày càng suy yếu, cứ tiếp tục như thế nó sẽ không sống được đến năm sáu tuổi, cần phải tìm một đứa trẻ gần tuổi khoẻ mạnh để tiến hành tu bổ hồn phách, tốt nhất là nhỏ hơn một tuổi, nếu lớn hơn sợ là sẽ nuốt mắt hồn phách bé nhỏ của nó.
Đương nhiên, nếu có một chút quan hệ huyết thống vậy thì càng tốt.
Đây không phải là một sự trùng hợp sao?
Khỏe mạnh, nhỏ hơn một tuổi, anh em ruột, đứa con hoang Ngải Đức của chồng bà ta lại hoàn toàn phù hợp với tất cả các điều kiện nói trên!
Trước đó, dì Hồng đã gián tiếp hại chết anh trai và ba mình, vì để con trai có thể sống tiếp, bà ta cũng chẳng ngại hại thêm một người nữa.
Huống chỉ, đó chỉ là một đứa con hoang, một sự tồn tại ghê tởm không nên xuất hiện trên thế giới này.
Bà ta sai người đi khiêu khích nữ vũ công nọ, để cho người kia biết được thân phận và tài lực của Trác Nhiên, ả ta vốn đã không cam lòng chỉ làm một tình nhân bé nhỏ, nay bị khiêu khích như vậy, cho rằng đã tới thời cơ thích hợp, hùng hùng ho ho mà đem theo con trai tìm tới tận nhà Trác Nhiên. Di Hồng hối hận nhất chính là trong ngày hôm ấy bà ta đã không bảo vệ tốt Kinh Luân nhỏ, để Kinh Luân nhỏ bị người ta đẩy ngã xuống cầu thang trong lúc bà ta không chú ý, khiến cho hồn phách bị hôn mê, không có cách nào tu bổ được, đành phải biến thành chắp vá hồn phách.
Nếu không, hồn phách hiện tại điều khiển cơ thể đó phải là con trai của bà ta, chứ không phải là đứa con hoang kial
"Kinh Luân..."
Trong giấc mơ, dì Hồng ngồi bên giường bệnh của Kinh Luân nhỏ, đau lòng gọi tên con trai.
Tại thực tế, dì Hồng nhắm mắt nằm ở trên giường, tay nắm chặt lấy áo ngủ, đau đớn gọi tên con. So với hình ảnh tương đối hoàn chỉnh trong giấc mơ nhìn thấy lần trước của Chu Hồng về anh trai và ba mình, giấc mơ lần này tương đối lộn xộn do khoảng thời gian lớn và hình ảnh thay đổi liên tục.
Hình ảnh Trác Kinh Luân nhỏ sáu tuổi ngã từ trên cầu thang xuống cứ lặp đi lặp lại vài lần, nó ngã lần nào là dì Hồng lại kêu khóc chói tai, áy náy và đau khổ lần đó.
Nỗi đau đớn tột cùng này hoàn toàn khiến cho người ta không thở nổi, khó chịu hơn cả lúc dì Hồng biết được sự thật cái chết của anh trai và ba mình, biết được tại sao nhà họ Chu suy tàn, chồng mình ngoại tình, có thể thấy được trong lòng bà ta Kinh Luân nhỏ quan trọng đến nhường nào.
Thấy dì Hồng chìm vào trong giac mộng Trác Kinh Luân sáu tuổi bị ngã cầu thang, nằm trên giường bệnh sống chết không rõ mà không thể thoát ra, Tô Vân Thiều đành thu trận pháp lại.
Vì điều đó có nghĩa là, đối với dì Hồng, việc không bảo vệ được con trai và để con trai suýt nữa rời xa mình là điều đau đớn nhất trong cuộc đời bà ta.
Cho nên có nhìn tiếp cũng không nhìn thấy thứ gì khác được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận