Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 420:

Chương 420:Chương 420:
Chương 420:
Cây đào nhỏ trong góc sân sung sướng mà giơ cành lên, chiếc lá nhỏ phat pho theo gió, bàn về đáng yêu, ai so được với Đào Yêu đại nhân cậu đây?
Đối với chuyện này, quốc bảo Viên Viên có điều muốn nói.
Ở trong ảo cảnh của Đào Yêu, người khác không nhìn thấy nó được, nhưng chút ảo cảnh này lại không có hiệu quả gì đối với Tô Vân Thiều, mà đối tượng nó cần tỏ ra đánh yêu cũng chỉ giới hạn là một mình Tô Vân Thiều mà thôi.
"Vân Vân." Gấu trúc con khổng lồ có hai màu đen trắng ngồi ngay bên cạnh gốc đào nhỏ, ngoan ngoãn, thật thà, hiền lành, giương hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn về phía Tô Vân Thiều, nhỏ nhẹ ngọt nào mà lên tiếng,"Muốn ôm một cái."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô còn chưa kịp nhấc chân, Nhu Mễ đã nhào tới, quả bóng nhỏ trắng lông xù xù cứ như vậy mà treo trên ống quần của cô, dùng toàn bộ trọng lượng của nó để ngăn cản Tô Vân Thiều.
"Meo meo meol" Đôi mắt hai màu xinh đẹp của Nhu Mễ nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thiều, như là đang nói: Chị có em còn chưa đủ sao? Đồ vô lương tâm!
Tô Vân Thiều không thể không nói cho Nhu Mễ biết một sự thật tàn nhẫn: "Vật hiếm mới quý." Nhu Mễ: !II
"Meo meo-" Con hồ ly trắng giả dạng mèo trắng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng mèo kêu này đã thu hút mẹ Tô và dì Hồng đi ra khỏi nhà, theo sau là người sau khi tới trạm cứu hộ động vật lang thang một lần liền trở thành người yêu thú có lông - Trác Kinh Luân.
"Sao lại có tiếng mèo kêu thế?" Mẹ Tô chạy ra ngoài xem, phát hiện ra hai cô con gái của bà nói đi học mà còn chưa đi, xe của chồng mình vẫn còn ở trong sân, đương nhiên bà cũng có thể thấy được có một cục bông trắng đang bám trên ống quần của Tô Vân Thiều.
"Ôi, là mèo con hả?" Nhu Mễ kìm nước mắt, vô cùng đáng thương mà quay đầu lại, nhìn thấy mẹ Tô là người mình đã từng gặp qua một lần khi còn ở thôn Nguyện, nó biết ngay đây chính là mẹ của Tô Vân Thiều.
Vì thế, Nhu Mễ phẫn nộ mà vỗ vỗ vào chân Tô Vân Thiều, liên tục kêu "Meo meo" bày tỏ sự tủi thân của mình với mẹ Tô.
Tô Y Y và ba Tô — hai người biết chuyện, lộ ra nụ cười ranh mãnh, chỉ cần nhìn cục bông xù xù kia là lập tức cảm thấy được chữa lành rồi.
Trác Kinh Luân miễn cưỡng kéo thẳng lại khóe miệng, ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi người Nhu Mễ.
Dì Hồng là người duy nhất có mặt ở đây không động lòng trước cục bông xù xù, mà lặng lẽ lùi lại, mèo sẽ rụng lông rơi vãi khắp nơi.
Trái tim của mẹ Tô đã bị tan chảy: "Trời ạ, mèo con đang tố cáo Vân Vân sao?"
"Meo meo!" Nhu Mễ gắt gao ôm chặt lấy ống quần của Tô Vân Thiều, cố gắng bò từng chút lên trên.
Nó có thể thể hiện ra một chút sự thông minh, nhưng không dám tỏ ra thông minh quá mức, ai kêu nó là động vật cấp hai được quốc gia bảo vệ chứ? Nếu bị phát hiện, nó sẽ bị bắt vào vườn bách thú.
"Đáng yêu quá." Mẹ Tô chạy tới, ngồi xổm xuống, hai tay đỡ phía dưới mông Nhu Mễ để nó có thể dễ dàng bò lên,"Vân Vân, mèo con này từ đâu ra thế?"
Đúng lúc đó Bách Tinh Thần xuất hiện trước mặt Tô Vân Thiều mà trả lời, thiếu niên trẻ tuổi, nụ cười rạng rỡ," Chào buổi sáng chú dì, Nhu Mễ là mèo mà trước kia Vân Thiều gửi nuôi ở chỗ cháu, nay cháu có chút việc phải tìm Vân Thiều, nên mới mang nó tới cùng.”
Tô Vân Thiều: "..." Lời không biết xấu ho thế mà cậu cũng nói ra được!
Trong lòng chửi thầm, nhưng thật ra cô cũng không vạch trần lời nói dối của Bách Tinh Thân.
"Hoá ra tên là Nhu Mễ à." Mẹ Tô vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ lên lỗ tai nhỏ trắng tinh mềm mại của Nhu Mễ, mà Nhu Mễ không những không cự tuyệt, còn chủ động giơ cái đầu nhỏ ra, để mẹ Tô càng tiện sờ nó hơn.
Mẹ Tô vui vẻ vuốt ve máy cái, lập tức rất thích cảm giác mềm mại này, mở miệng khen ngợi: "Con mèo nhỏ xinh đẹp lại hiền lành thế này, nhất định là một công chúa nhỏ đáng yêu, phải không?"
Nhu Mễ cứng đò, lông trên mặt mèo nhỏ xù lên bày tỏ cảm xúc bi phẫn ( đau buồn và phẫn nộ ) đến muốn chết của nó.
Tô Vân Thiều sợ biểu hiện quá mức giống người của nó sẽ khiến cho dì Hồng và mẹ Tô nghi ngờ, vì vậy cô vội nhắc món "trang sức nhỏ" treo trên đùi Nhu Mễ lên, đầu quay nó lại phía mình. "Nhu ME của nhà chúng ta chính là một hoàng tử nhỏ đẹp trai ngời ngời nha.”
Nhu Mễ kiêu ngạo ưỡn ngực, nhúm lông nhỏ màu trắng trên đầu đón gió tung bay, cái đuôi nhỏ lắc lư vì sung sướng.
"Là mèo đực à." Mẹ Tô nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Nhu Mễ, vô cùng yêu thích, bà rất cướp con mèo lại để ôm vào ngực vuốt ve,"Máy tuổi rồi, có cần phải làm triệt sản hay không?"
Mặt mèo của Nhu Mễ cứng đờ, cả cơ thể bé bằng một bàn tay cũng cứng đờ theo, nó không thể tin được mà quay đầu lại, triệt, triệt cái gì cơ? Mẹ nhắc lại một lần nữa xem nào?!
Mặt mèo vừa mới quay lại được một nửa đã bị bàn tay Tô Vân Thiều che lại, rất tự nhiên mà ôm mèo lùi lại phía sau.
"Nhu Mễ còn nhỏ, không cần vội đâu.”
"Nếu mẹ nhớ không lầm, hình như người ta nói mèo con triệt sản càng sớm thì càng sống được lâu." Mẹ Tô hoàn toàn nghĩ cho tuổi thọ của Nhu Mễ, nhưng lại không biết chính lời này của mình lại khiến cho Nhu Mễ nảy sinh ra ý nghĩ nhất quyết phải tránh xa bà.
Tới gần mẹ của chủ nhân, sẽ trở nên bất hạnh, không được, không tính.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tới gần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận