Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 683:

Chương 683:Chương 683:
Chương 683:
"Lúc tôi bắt người, bọn chúng cũng có chút kháng cự, tuy rằng trên người không hề bị thương, nhưng nhất định sẽ để lại cho bọn chúng một chút ám ảnh tâm lý. Tất cả vẫn nằm trong phạm vi tuần hoàn của nhân quả."
Quách Uyễn Thanh: "..."
Phương Hữu Đức: "..."
Ôi trờ ——Tô đạo hữu, cô thật đúng là một người đáng sợi
Cô thực sự không hề vi phạm ranh giới nhân quả của Thiên Đạo, mà cô trực tiếp nhảy đến bên rìa, tinh vi đến mức không thể bắt bẻ, thật quá trâu bol
Lúc này, Quách Uyển Thanh mới nhận ra rằng nỗi đau thể xác còn kém xa so với những gì mà bóng ma tâm ký để lại cho con người.
Cô ấy luôn thuộc phái vũ lực, giỏi thực hành và không thích dùng đầu óc, về điểm này, cô ấy còn cần học hỏi Tô Vân Thiều rất nhiều, vì Tô Vân Thiều là người có nhiều kinh nghiệm và biết sử dụng bộ não của mình.
Quách Uyễn Thanh kéo ghế ra và đi tới bên cạnh Tô Vân Thiều,"Nào Tô đạo hữu, xin đạo hữu hãy nói cho tôi biết cô đã làm thế nào, tôi xin mang giấy bút theo học."
Cô ấy không phải kẻ ngốc, đã có cách giết chim không cần dùng ná, không cần gánh nhân quả, cớ sao cô ấy lại không dùng chứ?!
Phương Hữu Đức cũng ném một cái nhìn khao khát về phía Tô Vân Thieu.
Tô Vân Thiều cười nói: "Để ăn xong bữa tối, khi trở về khách sạn, chúng ta lại bàn bạc sau."
Cả hai người đều đồng ý, sau khi Tô Vân Thiều ăn xong những món đã gọi thì ba người lập tức quay trở lại khách sạn.
Mới trở về khách sạn, họ đã gặp được Cao Nhiên, Tiêu Thành vốn đi dạo giờ đã trở về, thêm cả Tuệ Tâm nữa, không biết vì lý do gì mà cả ba người kia đều đang đứng chờ bên ngoài cửa phòng của Tô Vân Thieu.
Ngoại trừ Hằng Thuật vẫn còn đang ở trên đỉnh núi, những người còn lại trong vụ án phát hiện ra huyết thi ngàn năm đều tập trung tại phòng của Tô Vân Thiều.
Vừa gặp mặt họ đã hỏi thăm liên tục, ai cũng biết Tô Vân Thiều vừa mới làm chuyện quan trọng trên thảo nguyên, vì vậy họ đều nhìn cô chằm chằm chờ mong cô kể chi tiết cụ thể về câu chuyện này.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Tô Vân Thiều: "..." Sao cô cứ cảm thấy mình đã dạy hư cả nhóm người này rồi nhỉ, đặc biệt là nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tuệ Tâm người đang mặc Phật bào, trời sinh Phật Nhãn, nghe nói là Phật Đà chuyển thế, cô lại cảm thấy thật tội lỗi. Nghĩ về điều đó, lớp học "Làm thế nào để trút giận và hạn chế tội nghiệt tới mức tối đa, nhưng vẫn nằm trong phạm vi nhân quả" đã bắt đầu đúng giờ trong sự mong đợi của mọi người.
Tối nay, tất cả mọi người đều hiểu được việc làm thế nào để có thể luồn lách tới bên rìa của giới hạn, chạy nhảy tung tăng trong phạm vi cho phép của Thiên Đạo, thoát khỏi sự ràng buộc của nhân quả.
Khi ra về, trên mặt mọi người ai cũng để lộ ra biểu cảm "Đã học được kiến thức mới!""Hoá ra nó được xử lý như thế!" "Tại sao tôi lại không biết tới cách này sớm hơn?” Sau khi mọi người rời đi, Vân Tiêu và Vân Đình đang cuốn trên cổ tay Tô Van Thiều mới lặng lẽ trườn xuống đát.
Vân Tiêu: "Vân Vân, chúng tôi có thể lén đến xem cô thi đấu không?"
Vân Đình: "Cô gái đó không đề cập đến chuyện có thể mang yêu quái tới cuộc thi hay không, bọn em có di được không? Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy được bọn em, chỉ cần bọn em không lên tiếng thì chắc là không có vấn đề gì đâu."
Đào Yêu biến thành một chiếc trâm cài đầu trên mái tóc của Tô Vân Thiều, cậu nhóc lên tiếng: "Tôi không biết nếu tới phái Thanh Sơn sẽ gặp chuyện gì, nhưng cô cứ mang tất cả chúng tôi đi cùng đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức dùng ảo cảnh để che giấu ba người chúng tôi."
Trong số rất nhiều bé yêu quái trong nhà, chỉ có ba người họ là có khả năng đặc biệt, Đào Yêu có thể tạo ra ảo cảnh, Vân Tiêu và Vân Đình có thể thu nhỏ và phóng to cơ thể, hơn nữa hai cậu nhóc này còn có nọc độc.
Tuy Viên Viên cũng có một năng lực đặc biệt, nhưng tiếc là năng lực đó đã đi sai hướng, hơn nữa năng lực ấy cũng chẳng có ích gì cho cô, vì vậy cô nhóc ấy chỉ có thể ở nhà và chăm sóc cho Tuyết Đoàn Tử mà thôi."
Trước khi Tô Vân Thiều đi du lịch ở thảo nguyên, Viên Viên đã khóc lóc và bắt cô hứa sẽ không mang thêm bé yêu quái nào về nhà, nhưng đến khi Tô Van Thiều đem Tuyết Đoàn Tử về nhà, cho dù Viên Viên có ghen ty đến đâu thì cô nhóc vẫn đảm nhận nhiệm vụ nuôi dạy chú báo tuyết nhỏ đó.
"Lúc nào cũng tạo ra ảo cảnh thì sẽ rất mệt mỏi." Tô Vân Thiều tháo trâm cài tóc ra, đặt lên trên sô pha,"Đào Yêu, cậu biến trở lại nguyên hình để nghỉ ngơi đi."
Đáp lại câu nói của cô, Đào Yêu đã biến trở thành một cậu nhóc shota ba tuổi, ngồi ở trên sô pha lắc lắc đôi chân nhỏ,"Tôi đã không còn là Đào Yêu yếu đuối chỉ có thể tạo ra được ảo ảnh trong một lúc như trước kia nữa, hiện tại nhờ Linh Nguyên đồng tu để tạo ra ảo cảnh này, một ảo cảnh nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc đến." Vân Tiêu và Vân Đình treo lên tay vịn của ghế sô pha, ba đứa nhỏ chiếm hết chiếc ghế sô pha đơn, ngồi song song với nhau, mở to đôi mắt tròn ngập nước nhìn Tô Vân Thiều: "Dẫn chúng tôi theo đi"
Đào Yêu lấy điện thoại di động từ trong hành lý của Tô Vân Thiều ra, lấy ra bản ghi âm trò chuyện với Diễm Vương cho Tô Vân Thiều nghe: "Diêm Vương nói để tôi đi theo giúp cô, khi trở về ngài ấy sẽ cho tôi Nguyệt Lộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận